Chương 198: CHỐN TRỞ VỀ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1115 chữ
- 2022-02-04 05:41:09
Vẻ mặt của Tô Mi dần dần bình tĩnh, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn nói:
Hôm nay anh tớ trở về quân đội.
Hôm qua tang sự của Mộng8 Phạm vừa xong mà hôm nay đã về rồi?
An Phi ngạc nhiên.
Tớ dự tính tầm tháng 11 sinh, khoa Phụ sản bệnh viện các cậu có đặt giường trước được không?
Tô Mi nghe An Phi khích lệ mình thì cười quyến rũ, đột nhiên nhớ lại có mấy chị em trong công ty nói năm nay là năm Olympic, rất nhiều người tranh giành nhau sinh
bé cưng Olympic
, đến lúc đó bệnh viện sẽ kín giường.
Không biết nữa, đến lúc đó tớ sẽ hỏi trước một tuần, nhưng hình như năm nay khoa Phụ sản lúc nào cũng kín giường.
An Phi hơi thờ ơ, nhìn một đôi tình nhân nhỏ đi lướt qua ngoài cửa sổ, chàng trai cao gầy, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, hai người mặc áo trắng quần jean giản dị, dựa vào nhau mà đi, ngọt ngào khiến người ngoài ghen tị.
Anh ta cầm lấy khung hình trên đầu giường, trong hình cô ta mặc một bộ đồ đỏ, nụ cười xán lạn như mây ngũ sắc. Anh ta cho rằng mình không yêu cô ta, chỉ có trách nhiệm thôi, không ngờ ngay cả trách nhiệm thôi anh ta cũng không có nửa phần, cuối cùng là anh ta đã phụ bạc cô ta.
Anh ta từ từ cúi đầu, đôi môi ấm áp đặt lên khung hình thủy tinh lạnh lẽo, một lúc lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn vợ trong tấm hình, dịu dàng nói:
Mộng Phạm, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi cô đơn này, từ bây giờ, anh ở đâu, em ở đó.
Anh ta bỏ tấm hình vào rương hành lý, kéo hành lý lên, đứng dậy, ra ngoài.
Mang thai đúng là địa ngục của phụ nữ, tất cả quần áo đẹp đẽ và giày dép đều không thể mặc, cứ nói đến vóc dáng và hình tượng là muốn khóc, không để cho người ta sống tí nào.
Tô Mi ghét bỏ nhìn đôi giày bệt quê mùa nói.
Sao như vậy được, thai phụ mặc váy khí chất cũng không giống người bình thường mà.
An Phi cười hì hì nhìn váy bầu màu xanh họa tiết hoa trên người Tô Mi, đôi giày bệt màu trắng gắn pha lê, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạch kim tinh xảo, kết hợp với cặp kính mát lớn, túi chéo trong suốt, vừa hợp thời vừa đáng yêu, không có chút cảm giác mập mạp của thai phụ tí nào.
Đến bây giờ tớ cũng vẫn không tin được, cậu ấy cứ thế mà ra đi.
Vì đang mang thai, hôm qua Tô Mi không tham gia lễ truy đi5ệu, cũng không đến bệnh viện gặp Lâm Mộng Phạm lần cuối, trong ấn tượng của cô ấy, cô ta vẫn mang hình tượng Bạch Cốt Tinh như ngày xưa.
Trong nhà ở thành phố của Lâm Mộng Phạm, Từ Cường đang thu dọn hành lý, ngày hôm qua đã đến hạn nghỉ phép rồi, không thể ở lại thêm được nữa. Sau khi kết hôn ba ngày, anh ta trở về quân đội, không ngờ tạm biệt chính là vĩnh biệt. Khắp nơi trong phòng vẫn còn dáng vẻ lúc tân hôn, một đôi bích nhân cười ngọt ngào trong ảnh cưới đặt trên đầu giường và ti vi.
Yêu thì đơn giản, nhưng bầu bạn lại không đơn giản. Thời gian dần dần trôi qua, có bao nhiêu lời thề sẽ bầu bạn cạnh nhau cuối cùng đều tan biến mất trong khói bụi.
Dạo phố xong, Tô Mi mua một đôi giày bệt, gần đây chân cô ấy bắt đầu sưng phù, các loại giày cao gót đều bị vứt xó.
Quân đội không giống ở nhà, không dễ xin phép đâu.
Tô Mi cười chua chát,3 cô ấy và Lâm Mộng Phạm không qua lại với nhau nhiều lắm, chỉ gặp vài lần vì quan hệ thông gia hai bên.
Làm vợ quân nhân cũng khôn9g dễ dàng gì, cậu nhìn Mộng Phạm...
An Phi nói được nửa câu thì ngừng lại, nhìn thoáng qua Tô Mi, quay đầu nhìn dòng người tới lui ngoài c6ửa sổ.
Lúc chụp ảnh cưới là trước ngày đính hôn vài hôm, studio, giá cả, phong cách, kiểu dáng đều do cô ta tự quyết định, anh ta chỉ phụ trách có mặt, sau đó chọn ảnh, cô ta mời anh ta đi cùng, cả quá trình anh ta không để ý tí nào. Cứ tưởng là những ngày sau thiên trường địa cửu, tình cảm sẽ từ từ tích lũy, cứ cho rằng thời gian sẽ biến bọn họ thành cặp đôi tôn trọng lẫn nhau, sát cánh bên nhau trong lúc hoạn nạn, không ngờ chỉ trong phút chốc đã sống chết đôi đường.
Trong phòng dọn dẹp không có tí bụi, khắp nơi đều có dấu vết của cô ta, gối tựa sofa là cô ta tự tay thêu chữ thập, cốc cà phê trên bàn là mẫu hoa hồng Anh cô ta thích nhất, cái lót ly là cô ta đã mua trước một ngày đính hôn. Cô ta sống cô đơn một mình trong căn phòng này vào năm tháng cuối cùng của cuộc đời, anh ta là chồng cô ta nhưng lại không ở trong cuộc sống cô ta.
Tô Mi thấy cô kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của cô, khẽ cười, đưa tay đẩy cô,
Lại nhớ anh ấy à? Cậu và Vương Dịch Tường đến đâu rồi, nửa năm rồi vẫn chưa đính hôn à? Các cậu còn chậm chạp nữa, lúc kết hôn thì bé nhà tớ biết đi rồi.
Anh ấy vẫn chưa dẫn tớ về ra mắt người lớn mà.
An Phi vừa mới nhớ đến Âu Dương, lúc trước bọn họ thích nắm tay đi dạo trên đường, ai cũng nói người trẻ có tình uống nước cũng no(1), nhưng vì sao đứng trước hiện thực, tình cảm lại yếu ớt đến vậy?
(1) Có tình uống nước cũng no: Nếu thật lòng yêu nhau dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể hạnh phúc, giống như uống ly nước cũng là đủ bữa.
Khi vừa mới quen nhau một tuần, Âu Dương rất muốn dẫn cô về gặp ba mẹ, hy vọng cô có thể được người lớn chấp nhận, lúc đó ánh mắt anh cực nồng nhiệt, đốt cháy tình yêu của cô đối với anh ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.