Chương 199: MẶT NẠ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1325 chữ
- 2022-02-04 05:41:08
Kiểm tra thì sao, không phải giữa vợ chồng không nên có bí mật gì sao?
Tô Mi mất kiên nhẫn, hùng hồn nói.
Mi Mi, cậu như vậy khô8ng tốt cho mình với đứa bé đâu, coi chừng bị trầm cảm tiền sản đó.
An Phi lo lắng cho Tô Mi.
Có một số việc em không biết thì tốt hơn, trong lòng ai cũng có một cán cân, ít ra anh chưa từng vì tiền boa mà bỏ qua bệnh nhân nào cả, anh cũng chưa đòi lì xì từ bệnh nhân.
Vương Dịch Tường uống rượu mặt đỏ bừng, tiếp tục đi về phía trước, không để ý An Phi cố tình gây sự.
Vậy người khác nhét lì xì vào thì sao?
An Phi nhất quyết không chịu bỏ qua, tiếp tục đứng sau hỏi.
Trước mặt cô, Vương Dịch Tường vừa là bạn vừa là thầy, cô thích anh, thậm chí còn sùng bái anh, chưa bao giờ nghĩ anh cũng có mặt đen tối, chưa bao giờ nghĩ trước mặt cô, anh cũng sẽ đeo mặt nạ.
Hôm nay lời nói của Tô Mi vô tình thức tỉnh cô, cô hiểu anh được bao nhiêu? Trước giờ, anh chưa bao giờ nói một lời với cô về gia đình, về quá khứ, về tất cả của anh, trong khi đó tất cả mọi thứ về cô anh đều biết hết, chuyện cô và Âu Dương, ba mẹ gia đình cô, thậm chí bạn học của cô, bạn bè cô anh đều biết cả.
Em không thích nhà hàng hôm nay à?
Vương Dịch Tường thấy An Phi hồi lâu không nói gì, dè dặt hỏi.
Em không thích người mời khách, bác sĩ phẫu thuật cho bệnh nhân là điều hiển nhiên, sao những người này lại có tâm tư đen tối như vậy, hôm nay anh ta mời khách xa xỉ, biết là anh ta có lòng, nhưng mà anh ta không nghĩ, bác sĩ phẫu thuật cho ba anh ta cũng vì tiền à, có công bằng với những người không có tiền không?
An Phi không vui.
Bữa cơm hôm nay anh không muốn đến, nhưng Chủ nhiệm Tiêu, trưởng phòng Hứa đã nói trước rồi, bảo anh nhất định phải đến, anh không đến mà được sao?
Vương Dịch Tường lảng tránh câu hỏi của An Phi, anh không biết nên giải thích thế nào, thậm chí có đôi lúc anh cũng ghét chính bản thân mình, nhưng việc đã như vậy, anh không làm ngoại lệ được.
Anh nói đúng, có một số việc em không biết mới tốt, có một số người em không gặp mới tốt, anh quyết định cuộc sống của em. Em cứ nghĩ trước mặt em, anh lúc nào cũng thành thật, không ngờ cái em nhìn được đều là mặt nạ của anh, vậy hai chúng ta quen nhau còn ý nghĩa gì nữa.
An Phi càng nói càng lớn, càng tức giận.
Dù sao mua đồ cũng vui hơn nhìn anh liếc mắt đưa tình đó.
Tô Mi cười lạnh, cười như không.
Em lại nói bậy, trừ em ra, anh chưa liếc mắt đưa tình với ai đâu.
Sắc mặt Trương Phàm hơi thay đổi, trước mặt An Phi anh cũng không tiện nói gì, đưa tay đỡ Tô Mi, Tô Mi vịn vào tay anh ấy đứng lên rồi dặn dò:
Tô Mi vừa muốn mở miệng nói, điện th3oại reo lên, là Trương Phàm, nói muốn đến đón hai người. Trong lòng hai người cũng tự hiểu không nói tiếp chuyện đó nữa, ăn hết trái cây k9hô và ít đồ ngọt còn thừa lại trên bàn, bắt đầu trò chuyện về những chuyện vui vẻ thoải mái trong công việc.
Vợ, hôm nay hai ngườ6i đi chơi vui không?
Trương Phàm mặc trang phục giản dị màu xanh, đi từ cửa vào, vẻ ngoài và khí chất xuất chúng lập tức thu hút ánh mắt 5của không ít cô gái trẻ.
Trong phòng sảnh lại càng không tầm thường, nội thất gỗ màu đỏ, bình phong ngà voi, trên tường treo một bức tranh như báu vật, trên có dấu mộc, thể hiện lai lịch phi phàm. Không cần mở cửa sổ cũng có thể thấy trời xanh nước trong ngoài phòng khách, cùng với hoa sen trồng xung quanh.
Người mời khách là con của một bệnh nhân của Vương Dịch Tường, hôm nay sau khi ba anh ta phẫu thuật xong, anh ta nhờ rất nhiều người quen mời Vương Dịch Tường đi ăn cơm, Vương Dịch Tường từ chối mãi không được, đành phải đồng ý. Khách chỉ có hai người Vương Dịch Tường và An Phi. Vương Dịch Tường cho rằng An Phi thích những thứ nghệ thuật, đến đảo giữa hồ cô sẽ vui vẻ, nhưng trong bữa tiệc, cô cứ bất an. Ăn uống qua loa xong, Vương Dịch Tường uống thêm chút rượu, hai người không lái xe mà đi bộ về khu dân cư.
Anh ấy mà khuyên răn gì, không chọc tớ giận, tớ đã cảm ơn rối rít rồi.
Tô Mi không đợi Trương Phàm mở miệng, cô ấy châm chọc anh ấy.
Mi Mi, em nói gì anh cũng tuân theo, chỉ cần em không tức giận là được rồi.
Gương mặt Trương Phàm bất đắc dĩ, cười áy náy với An Phi rồi dẫn Tô Mi đi.
Buổi tối, Vương Dịch Tường dẫn An Phi đến nhà hàng mới mở bên hồ ăn cơm, nhà hàng này mở trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, phải đi thuyền qua, hòn đảo giữa hồ xây thành tứ hợp viện, phân phòng thành bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Bên ngoài phòng sảnh là hồ nước, trong sân trồng đủ các loại hoa cỏ, mùi thơm kỳ lạ lan vào mũi, giữa sân là một hòn non bộ nhỏ chia cách sân ra, bảo vệ sự riêng tư của khách hàng. Bố cục và cách sắp xếp của sân cũng tốn không ít tâm huyết.
Mời khách, đưa lì xì, đừng nói là thành phố L, những bệnh viện ở Bắc Kinh Thượng Hải có chỗ nào không như thế?
Vương Dịch Tường cười cười, phản bác.
Bởi vì tiền boa mà đem tim của người ta nối làm cầu là bình thường? Phẫu thuật hằng ngày mời khách là bình thường? Nhận lì xì của bệnh nhân cũng là bình thường?
An Phi dừng bước, nhìn chằm chằm Vương Dịch Tường mà chất vấn, giống như anh cầm tiền boa của người ta, nhận lì xì của người ta vậy.
Sắc mặt Vương Dịch Tường trắng bệch, run giọng nói:
Em nói gì cơ? Anh đang đeo mặt nạ trước mặt em à?
Anh giận quá hóa cười, khuôn mặt sa sầm xuống, lúc trước anh lựa chọn quen An Phi chính là vì ở trước mặt cô, anh là anh, không cần phải đeo mặt nạ, tâm trạng của anh thế nào cô có thể thấy rõ, thế giới của anh cô hiểu cả, nhưng hôm nay cô lại cho rằng anh đeo mặt nạ trước mặt cô, vậy cô nhìn thấy anh thật sự là thế nào?
Cầm đồ đi, chúng ta chở Phi Phi về trước đã.
Đừng, tớ muốn đi dạo một chút, trong thời gian mang thai Mi Mi suy nghĩ nhiều, Trương Phàm, anh nhớ phải khuyên răn cậu ấy nhiều đó.'' An Phi vội đứng dậy dặn dò.
Chúng ta quen nhau hơn mấy tháng rồi, sao anh không dẫn em về gặp ba mẹ? Gặp chị anh?
Cuối cùng An Phi cũng hỏi những lời này. Cô là cô gái bụng dạ thẳng thắn, không giấu được tâm sự trong lòng.
Anh xông đến, điên cuồng ôm lấy cô, mang theo hơi rượu ôm cô, mãi đến khi cô không thở nổi nữa.
Anh điên rồi!
Cô dùng sức đẩy anh ra, tức giận nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.