Chương 206: BỆNH CỦA BÀ NGOẠI
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1323 chữ
- 2022-02-06 09:38:06
Nhưng bà đi phân đen, có xuất huyết đường tiêu hóa, không phải là loét đường tiêu hóa hay ung thư dạ dày sao?
Trong lòng A8n Phi ngạc nhiên. Nếu chẩn đoán sai thì làm sao điều trị hiệu quả được?
Chuyện Tây y ba không hiểu, chúng ta cứ ch3o bà đi chụp CT bụng trên trước, dù sao vẫn thực dụng hơn nội soi dạ dày, bà cũng không bị khó chịu. Con đi nói với mẹ trướ9c, tránh để bà ấy lại lo lắng.
An Quốc Cường dặn dò, cả đời này vợ ông rất để tâm đến chuyện của mẹ, đương nhiên ông biết 6bệnh của mẹ Cát ảnh hưởng lớn đến bà như thế nào, tuy sớm muộn gì cũng không giấu được, nhưng có thể giấu lúc nào thì hay l5úc đó. Nếu bệnh của mẹ Cát giống như những gì ông nghĩ thì nội soi dạ dày chỉ làm bệnh tình trở nặng hơn thôi, ông không thể không cản được.
Phẫu thuật nội soi có ưu điểm chính là không cần dao, giải quyết được một việc cấp thiết, nhưng khuyết điểm là đây chỉ là một phương án nhân nhượng, không điều trị được ung thư đầu tụy, nếu khối u tiếp tục phát triển thì có nguy cơ tái tắc nghẽn và vỡ khối u xuất huyết.
Lần đầu tiên An Phi trao đổi với bác sĩ tìm phương án điều trị với tư cách là người nhà chứ không phải bác sĩ, bây giờ cô mới phát hiện ra lựa chọn khó khăn đến vậy. Thêm nữa, bất kỳ lựa chọn nào cũng có nguy hiểm và đau đớn, lựa chọn nào cũng giống như mình tự tay đưa người thân vào bể khổ.
Ba theo nghề y này hơn 40 năm rồi, đã cứu vô số người, ông bà nội con ba cũng không giữ được, sinh lão bệnh tử cũng không ngoại lệ với bác sĩ, chúng ta phải học cách đối mặt với nó.
An Quốc Cường giơ tay vỗ lưng An Phi, khẽ an ủi. Thân là bác sĩ, ông có thể hiểu nỗi đau khi bất lực với bệnh của người thân, giờ phút này tâm trạng của An Phi làm ông xúc động, nhưng chỉ có thể đứng đợi cô từ từ bước ra.
Mẹ con…
An Phi muốn nói lại thôi.
Ung thư đầu tụy là ung thư đầu tuyến tụy ác tính cực kỳ nguy hiểm trong các loại ung thư hệ tiêu hóa. Đặc điểm của nó là không dễ phát hiện ở thời kỳ đầu, tỉ lệ cắt bỏ và dự đoán bệnh tình cực kỳ thấp. Từ lúc phát hiện đến lúc qua đời, thời gian sống sót không quá 13 tháng.
Nghĩ kỹ lại, năm ngoái bà ngoại đã bắt đầu gầy yếu, giảm cân, tiêu hóa kém, nôn mửa, đi tả. Nhưng lần nào bà dưỡng bệnh ở nhà họ An xong thấy khỏe lại về nhà, chưa từng đến bệnh viện kiểm tra và điều trị, nên mới dẫn đến tình trạng xuất huyết tiêu hóa và bệnh vàng da.
Bây giờ có hai vấn đề quan trọng cần phải giải quyết, một là ung thư đầu tụy, hai là ống mật thu hẹp. Tuổi của bà ngoại có thể phẫu thuật được, nhưng với thể trạng và căn bệnh ung thư hiện tại, rất khó để phẫu thuật cùng lúc cả hai, có lẽ sau khi phẫu thuật xong cũng không thể xuất viện được.
An Phi cầm hình CT đến khoa Tiêu hóa, Gan mật, Ung bướu tham khảo, tổng hợp lại một vài ý kiến, nhận được phương án điều trị tốt nhất. Dùng phương pháp nội soi đặt stent ở ống mật, nới rộng ống mật, làm ống mật bị tắc có thể được khơi thông, mật có thể tiếp tục đi vào ruột.
Mẹ Cát không muốn làm kiểm tra gì, bà vừa tiếc tiền vừa sợ đau, nhưng bà ấy lại có ý muốn sống tiếp vô cùng mãnh liệt, bà ấy còn phải đợi cháu nội kết hôn sinh con nữa, nên bà do dự một lúc rồi quyết định đến bệnh viện. Tiếng ồn ào trong bệnh viện làm bà cảm thấy bất an và sợ hãi, không còn vẻ mạnh mẽ như ngày thường nữa, cơ thể gầy yếu ngồi trên ghế giống như chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng có thể thổi ngã bà ấy.
Lấy kết quả CT, An Phi thẫn thờ, trên chẩn đoán viết
ung thư đầu tụy, đầu tụy chèn ép ống mật, ống mật thu nhỏ
.
Mẹ con mạnh mẽ hơn những gì con nghĩ, đến tận bây giờ bà ấy chưa từng bị chuyện gì đánh ngã.
An Quốc Cường biết cô muốn nói gì.
An Phi lau nước mắt, ngừng khóc, bệnh của bà ngoại không thể giải quyết ngay được, đường còn dài, không có thời gian đứng đây đau lòng, cô muốn tìm được một phương án điều trị tốt nhất, trong phút chốc, cô cảm thấy mình tràn đầy sức lực.
Còn cô, đến lúc xuất hiện tình trạng ống mật thu hẹp và bệnh vàng da nhưng vẫn không phát hiện ra, cứ nghi ngờ là loét tiêu hóa và ưng thư dạ dày, chẩn đoán sai lầm to, sai không thể tha thứ được.
An Phi cầm tờ xét nghiệm, ngồi xuống dãy ghế chẩn đoán cạnh tường, nước mắt chầm chậm rơi xuống, không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người. Trong lòng cô vừa đau lòng vừa hối hận, trong phút chốc, cô mờ mịt và lúng túng, cô là bác sĩ, vậy mà ngay cả bệnh của người thân nhất cũng chẩn đoán sai, không thể níu kéo được, sự tự trách làm cô như bị đè nén không hít thở được.
Một lúc sau, An Quốc Cường đi tìm, thấy An Phi thất thần, ông im lặng cầm lấy tờ xét nghiệm trong tay cô. Ông nhẹ nhàng nói:
Bà ngoại con đã 70 tuổi rồi, năm nào cũng bị bệnh gan, bây giờ bị thế này cũng không nằm ngoài dự đoán, con là bác sĩ cấp cứu chứ không phải bác sĩ tổng quát, đừng tự trách mình quá. Bệnh của bà cho dù có phát hiện sớm nửa năm, thậm chí là sớm một năm, kết quả đều giống nhau thôi.
Con cảm thấy mình rất vô dụng.
An Phi ngồi trên ghế, ôm eo ba mình, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
Lúc hai cậu của cô biết mẹ bị ung thư thời kỳ cuối, họ không hề có chút hỏi han và thương tiếc, chỉ nói không có tiền điều trị, không có thời gian chăm sóc. Sau khi Cát Phù Dung tỏ ý sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, bọn họ cũng chỉ đồng ý trước khi phẫu thuật bọn họ sẽ đến thăm, còn những cái khác thì bỏ qua. Cát Phù Dung rơi lệ, nhưng không dám thể hiện trước mặt mẹ mình.
Lúc mẹ Cát hay tin mình cần phải làm tiểu phẫu, bà không hề hoảng sợ như An Phi tưởng tượng, giống như bà cụ đã biết bệnh của mình, bà đã tính đến chuyện xấu nhất, trước ca phẫu thuật, bà ấy dặn dò con gái hết chuyện hậu sự. Trước phẫu thuật một ngày, hai đứa con trai của bà ấy dẫn vợ con đến thăm, đám người đó đi tay không đến, nói dù sao bà cụ cũng không ăn được cái gì, đem theo cũng vô ích thôi. Giữa trưa, trước khi rời đi, hai gia đình còn đòi Cát Phù Dung tiền cơm và tiền đi đường, nói là khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến, dù sao nhà họ An cũng phải lo cho một bữa cơm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.