• 946

Chương 207: AI ĐÚNG AI SAI


Tối nay, Khương Thiệu Vân trực quầy phân khoa, cô ấy lúc nào cũng bao che khuyết điểm, chỉ muốn tiếng thơm chứ không muốn bị coi 8thường, vừa nghe tiếng cãi nhau cô ấy lập tức ngẩng đầu, đứng bật dậy, không đăng ký nữa, chuẩn bị xông ra cãi nhau với người nh3à.

Cô ấy chưa kịp làm gì, một bóng dáng cao lớn bên cạnh đã xông lên trước, lớn tiếng quát người nhà:
Xếp hàng đi, đừng9 đứng đây gây sự nữa.
Tiếng quát lớn làm mọi người đau cả màng nhĩ.
Sau khi đến phòng cấp cứu đã truyền tĩnh mạch 80mg Methylprednisolone, sau đó truyền thêm aminophylin 0.5, người nhà bệnh nhân từ chối nằm lại theo dõi. Sau khi truyền dịch 2 tiếng, bệnh nhân vẫn chưa thuyên giảm, An Phi bổ sung thêm thuốc điều trị hen suyễn, đồng thời cho thêm 80mg Methylprednisolone. Bây giờ đã một tiếng trôi qua, bệnh nhân vẫn chưa đỡ chút nào.
Trong đầu An Phi lập tức xuất hiện từ
hen suyễn nặng
, cô đã tận mắt chứng kiến bệnh nhân nghẹt thở tử vong vì hen suyễn nặng, cảnh tượng này chỉ cần trải qua một lần thì cả đời sẽ không quên.
Mắt Khương Thiệu Vân không nhìn anh, nhưng đôi môi lại bất giác nở nụ cười, má đỏ ửng lên. Người xếp hàng đã trật tự hơn lúc nãy, làm tốc độ tiến lên cũng nhanh không ít.
Người ngồi phía sau Khương Thiệu Vân đúng là Triệu Nam Sinh, từ lần gặp Khương Thiệu Vân ở khoa Cấp cứu, anh ta lập tức điên cuồng theo đuổi, so với lúc trước Trần Long Vũ theo đuổi Lý Mộc Tử thì chỉ có hơn chứ không kém, thay đổi hẳn hình tượng trêu hoa ghẹo nguyệt lúc trước, biến thành Tổng giám đốc bá đạo cưng chiều. Mặc kệ anh ta thay đổi thế nào đi chăng nữa, Khương Thiệu Vân vẫn áp dụng chính sách ba không, không để ý, không đồng ý, không giải thích.
Người nhà bệnh nhân là một cô gái trẻ tuổi, là con gái của Phương Thanh Bình, cô ấy nói gần một năm nay bệnh của mẹ mình thường xuyên tái phát, trong nhà nghi ngờ bà ấy bị nhờn thuốc, càng ngày càng khó khống chế hơn, nói xong, đôi mắt cô gái đỏ hoe.

Hôm nay, sau khi mẹ cô dùng thuốc thì không có tác dụng gì, cô cũng thấy đấy, nếu kéo dài thêm nữa, hen suyễn nặng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, chúng tôi chỉ có thể bỏ khả năng tự hô hấp của bệnh nhân, dùng máy hỗ trợ hô hấp để cứu bà ấy, dù là chi phí hay mức độ nguy hiểm cũng rất cao nhưng nếu không điều trị, có thể bà ấy sẽ không qua được đêm nay.
An Phi cố gắng ôn hòa nói, đối với cô gái, tiếp tục điều trị hay không, kết quả đều khó chấp nhận.

Lập tức kiểm tra khí máu cho bệnh nhân, xem có phải bị thiếu oxy không, nếu bị suy hô hấp, chúng ta phải tiến hành cho bệnh nhân dùng máy thở.
An Phi nhớ lúc kiểm tra khí máu cho bệnh nhân ở phòng cấp cứu thì không bị suy hô hấp, nếu bệnh tình có thay đổi, bệnh nhân bị hen suyễn lâu năm có thể dẫn đến liệt cơ hô hấp, bệnh tình trở nặng thêm.
Mễ Lan nhận lệnh, An Phi đi đến trước giường bệnh, hỏi kỹ bệnh sử.
Người đàn ông này cao 1m80, mặc áo sơ mi trắng cộc 6tay của Burberry, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài, nhìn cũng biết là người có tập thể hình. Anh ta cao hơn người đang cãi nhau với 5hộ lý một cái đầu, như đứng từ trên nhìn xuống trận chiến.
Người nhà há miệng, không nói gì nữa, ngoan ngoãn đi xếp hàng. Người đàn ông nịnh nọt nhìn Khương Thiệu Vân, nhưng người ta không thèm nhìn anh ta, anh ta tức giận quay về sau quầy phân khoa, ngồi xuống ghế sau lưng cô ấy, buồn chán chơi điện thoại.

Được, tôi nghe lời cô, bệnh của mẹ tôi càng ngày càng nặng, mấy lần trước bác sĩ cũng gợi ý với tôi đặt nội khí quản, cuối cùng mẹ tôi cũng qua khỏi, bây giờ tôi chỉ mong kỳ tích sẽ lại xuất hiện.
Cô gái nghẹn ngào nói, nhưng vẫn mỉm cười, đúng là một cô gái mạnh mẽ.
An Phi đi vào phòng bệnh, đến cạnh giường Phương Thanh Bình, dùng ống nghe khám kỹ lại, rõ ràng trong phổi bà không hề có tiếng hen suyễn nào, chỉ có tiếng rít ở cổ họng, giống như bị cái gì đó chặn lại thì phải.
Triệu Tứ Gia rơi vào đường cùng, mỗi lần thấy Khương Thiệu Vân trực ca sẽ đến làm sứ giả hộ hoa, đương nhiên cơ hội thể hiện như hôm nay thì không nhiều.
An Phi đứng trước cửa phòng theo dõi, tận mắt nhìn thấy toàn bộ, cô là bạn tốt của Khương Thiệu Vân, có người theo đuổi cô ấy như vậy, cô cũng thấy vui, nhưng cũng thấy lo lắng, dù sao thân phận của Triệu Nam Sinh quá đặc biệt, vừa chính vừa tà, giậm chân một cái cũng làm cả Nam Thành rung động, Khương Thiệu Vân có thể khuất phục được anh ta sao?

Chị Phi Phi, người nhà giường 7 vừa đến tìm, nói sau khi dùng thuốc chị kê, bệnh nhân vẫn tức ngực, khó thở.
Mễ Lan cầm bệnh án đến tìm An Phi, bây giờ cô nàng trực ca đêm cùng với An Phi giống như lúc trước An Phi trực cùng Lý Mộc Tử.

Giường 7, Phương Thanh Bình, nữ, 65 tuổi, tức ngực, thở gấp trước một tiếng đến bệnh viện, có bệnh sử hen suyễn một năm, dùng thuốc điều trị của khoa Hô hấp.
Bệnh án ghi lại bệnh sử một cách đơn giản.
Trong lòng cô kinh sợ, hay là bệnh nhân không phải bị hen suyễn, mà là tắc nghẽn đường thở trên, nếu đúng như cô đoán, lúc đặt nội khí quản, ống thông chạm vào vật tắc nghẽn sẽ rất nguy hiểm. Nếu nơi bị tắc có lượng máu dồi dào, khi ống thông đi vào làm vỡ dẫn đến xuất huyết thì hậu quả rất khó lường. Tim An Phi đập rộn lên, đây là quả bom hẹn giờ sao?

Một năm trước khoa Hô hấp đã chẩn đoán là hen khí quản, điều trị có kết quả, bây giờ nếu cô đề nghị người nhà đi kiểm tra thêm thì liệu người nhà có đồng ý kiểm tra bước nữa không? Nếu cô điều trị theo hướng hen suyễn nặng, dù có sai sót cũng không phải chịu trách nhiệm, cô dùng chẩn đoán của chuyên khoa để điều trị, cô không sai, nhưng nếu biết rõ là có nguy hiểm mà không báo thì An Phi không làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.