• 466

Chương 208: BỊ CƯỚP?


Đối với một bác sĩ cấp cứu, một chữ
dám
đáng quý đến cỡ nào, không có tính quyết đoán thì làm sao có thể thành thạo cấp cứu nhanh chóng được8, sau chữ
dám
là lòng dũng cảm, chịu trách nhiệm, là đã suy tính cặn kẽ nhiều lần.

Sự thật chứng minh cô đã thành công, trên kết qu3ả CT, ở thanh đới của Phương Thanh Bình có một khối sưng to, đã làm tắc nghẽn một phần hai khí quản nên bà mới bị thở gấp, khó thở, cuối cùng9 là suy hô hấp cấp tính, tất cả đều do tắc nghẽn đường hô hấp trên mà ra, chứ không phải là hen khí quản.

Nếu đặt nội khí quản trong 6tình trạng như vậy, ống thông khí quản có thể làm vỡ khối sưng, gây xuất huyết hoặc làm bệnh nhân bị khó thở, khiến bệnh nhân bị đột tử!
5
Cũng may, ván cược của An Phi làm Phương Thanh Bình tránh được một kiếp, cũng làm cho mình tránh được kiếp nạn.
Mọi chuyện đã kết thúc, Mễ Lan vừa viết bệnh án vừa nghiêng đầu hỏi:
Chị Phi Phi, khoa Hô hấp đã chẩn đoán là hen khí quản rồi, sao chị lại nghĩ ra có thể bị bệnh khác vậy?


Tiếng hen sẽ phát ra trong lúc thở ra, dùng thuốc giãn phế quản dạng hít và glucocorticoids sẽ mang lại kết quả điều trị lâm sàng rất hiệu quả, còn Phương Thanh Bình cả lúc hít vào thở ra đều có tiếng khò khè, rõ ràng nhất là khí quản, có ba dấu hiệu hô hấp khó khăn, dùng thuốc giãn phế quản dạng hít và glucocorticoids sẽ không mang lại kết quả điều trị lâm sàng.
Vì An Phi kiểm tra toàn thể phát hiện vấn đề, vậy nên mới có các bước kiểm tra tiếp theo.
An Phi cười xấu xa với Mễ Lan nói:
Trong lúc điều trị và kiểm tra cơ thể có thể khác với chẩn đoán ban đầu của bệnh nhân, tin tưởng chuyên gia không bằng tin tưởng sách giáo khoa, tin tưởng sách giáo khoa không bằng tin chính bản thân mình.

Theo thường lệ thì phẫu thuật mở khí quản của Phương Thanh Bình ở khoa Cấp cứu sẽ do Từ Tự Khiêm làm, nhà ông ấy trong khu bệnh viện, mặc dù đã hơn 10 giờ đêm nhưng chỉ cần hơn 10 phút là có thể chạy đến khoa ngay. Khoa Tai mũi họng phẫu thuật mở khí quản cần phải mở hoàn toàn khí quản, miệng vết thương lớn, phục hồi chậm, Từ Tự Khiêm đã từng phẫu thuật nội soi mở khí quản, miệng vết thương không là gì cả, sau khi rút ống thông, chỉ cần dùng mấy miếng băng keo cá nhân nhỏ dán lại là được, không thể thấy được vết sẹo.
Nhưng kỹ thuật này lại không mở rộng toàn viện, trước mắt chỉ có khoa Cấp cứu đang áp dụng, cũng chỉ mỗi Từ Tự Khiêm biết làm. Không phải mấy người trẻ tuổi lười biếng không học, mà thật sự là không có nhiều kinh nghiệm hành nghề khoa Ngoại, lại không hiểu rõ về mạch cổ, thần kinh và kết cấu cổ, loại phẫu thuật này rất nguy hiểm. Sau khi ICU đã hai lần làm phẫu thuật nội soi mở khí quản, sau khi ca mổ xuất huyết nhiều và khó thở, bọn họ đã hoàn toàn bỏ kỹ thuật này.
An Phi đưa Phương Thanh Bình vào phòng giám sát, không chuyển đến ICU, toàn bộ quá trình hội chẩn cho Phương Thanh Bình đều có mặt cô con gái, An Phi giải thích cho cô ấy hiểu quá trình điều trị trước mắt của mẹ mình, những gì ICU có thể điều trị được thì khoa Cấp cứu cũng làm được, còn có thể cố gắng giảm kích thước vết thương của bệnh nhân. Rồi An Phi để cô ấy tự lựa chọn. Con gái Phương Thanh Bình kiên quyết giữ vững lựa chọn của mình, cô ấy lựa chọn tin tưởng An Phi.
Sau đó thì cứ điều trị thôi, đối với bệnh nhân bị tắc nghẽn đường thở trên, cách điều trị duy nhất là mở khí quản ở dưới vị trí bị tắc, đặt ống thông khí quản vào, tránh động phải nơi tắc nghẽn. Sau đó phải điều tra nguyên nhân gây tắc nghẽn rõ ràng, xác định xem có cắt bỏ được không.
An Phi mời khoa Hô hấp đến hội chẩn, sau khi Đàm Lệ Yến khoa Hô hấp xem hình chụp CT, cho rằng rất có khả năng Phương Thanh Bình có khối u ác tính, xét thấy khoa Hô hấp không có phòng giám sát, không thể nào nhận bệnh nhân mở khí quản được nên bọn họ không thể nhận, đề nghị chuyển đến ICU để điều trị.
An Phi lại mời Tai mũi họng đến hội chẩn, khối u nằm ở đường hô hấp trên, dựa theo phân chia, phẫu thuật cửa thanh đới chắc chắn là Tai mũi họng làm. Sau khi hội chẩn thì ý kiến cũng không khác gì khoa Hô hấp, bọn họ có thể phẫu thuật, nhưng trước mắt bọn họ không thể nhận bệnh nhân được, phải đến ICU, đợi làm bệnh lý xong, sau khi có chẩn đoán chính xác, bọn họ sẽ thảo luận có làm phẫu thuật được không.
Mễ Lan thở dài không nói gì.

Đến khi xong chuyện của Phương Thanh Bình, đồng hồ trong đại sảnh đã điểm 11 giờ 40 phút, An Phi và Mễ Lan chuẩn bị về phòng trực nghỉ ngơi. Bọn họ vừa đi ngang đại sảnh cấp cứu, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ cửa cấp cứu truyền đến, giọng nói khàn khàn hô lên:
Bác sĩ, cứu tôi... Tôi bị cướp.


Gần nửa đêm, gặp phải bệnh nhân bị cướp, chuyện gì đây? Ngoại thương sao? An Phi và Mễ Lan bất giác dừng chân, quay đầu đi về phía quầy phân khoa.

Trước quầy phân khoa, hai y tá đang viết bệnh án cho bệnh nhân mới đến, bệnh nhân này rất kỳ lạ ông ta nói mình bị cướp, nhưng trên người không có vết thương nào, chỉ có quần áo hơi dính bụi đất, mà nói năng rất bình thường, ý thức rõ ràng, mạch lạc, nhìn không giống người bị hại tí nào.


Ông bị cướp cái gì?
An Phi không nhịn được xen vào hỏi.


Tám nghìn tệ, tôi vừa lấy từ ngân hàng,
Người đàn ông không chút do dự nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.