• 466

Chương 209: NGỘ ĐỘC



Chị Phi Phi, chúng ta không đi xem thử à?
Mễ Lan chưa từng nhìn thấy ca bệnh trúng độc hơi cay thế này nên hơi tò mò.


Anh ta trúng độc h8ơn 6 tiếng rồi, đã qua thời kỳ cấp tính, em có đi xem cũng không thấy gì đâu, bây giờ đi xem thì cũng giống như sáng mai đi xem thôi.
An Phi lười3 biếng ngáp, tiếp tục kéo Mễ Lan đi.

Bệnh viện của các cậu là nơi tớ không muốn đến nhất đó, toàn là mùi Formalin.
Chu Tiểu Xuyên tỏ vẻ ghét bỏ, lấy tay phẩy phẩy không khí xung quanh mũi.

Năm nào rồi mà còn Formalin để khử trùng, bây giờ đã dùng khử trùng 84 rồi.
An Phi trừng mắt liếc anh ta, bất mãn nói. Lúc trước mỗi lần Chu Tiểu Xuyên đến đều do Quách Cường tiếp đón, hai người còn trở thành bạn bè của nhau, bây giờ Quách Cường về ICU rồi, anh ta cũng tới quen rồi nên tự vào phòng làm việc ngồi đợi.
S5áng hôm sau, lúc Lâm Tuyết Mai dẫn mọi người đi thăm phòng, quả nhiên người đàn ông bị trúng độc hơi cay vẫn còn ở đó, giường 16, Phó Minh Đông, 52 tuổi. So với ngày hôm qua, hôm nay ông ta đã mở mắt ra được, chỉ còn hơi sưng đỏ ở hốc mắt, ánh mắt có thần hơn người bình thường, hơi thở đều đặn, nhìn bên ngoài cơ bản không giống biểu hiện của trúng độc hơi cay.
Để đánh giá bệnh tình của ông ta, Lâm Tuyết Mai chỉ định cho ông ta chụp CT ngực, dùng Glucocorticoids liều cao để điều trị, Tiêu Lỗi gật đầu đồng ý. Phó Minh Đông rất ít nói, gần như không hỏi thì không đáp, nhìn ông ta có vẻ không dễ đối phó, nhưng ông ta lại đồng ý kiểm tra như Lâm Tuyết Mai yêu cầu, thậm chí còn đòi tăng liều thuốc. Nhóm người đi theo Lâm Tuyết Mai nhìn mặt nhau, không biết ông ta đang có âm mưu gì.
Thăm phòng xong, An Phi trở lại văn phòng, lúc vào cửa phát hiện một bóng dáng thân thuộc đứng cạnh chậu cây trầu bà tươi tốt, lâu lâu còn ngắt một hai cái lá, đúng là Chu Tiểu Xuyên đã một tháng nay không gặp.

Dạo này cảnh sát Chu thành khách quen của bọn tớ rồi nhỉ.
An Phi cười lên tiếng chào hỏi anh ta.
Chu Tiểu Xuyên đi qua bắt tay Tiêu Lỗi, hỏi kỹ tình hình của Phó Minh Đông. Tiêu Lỗi bình thường rất ít nói, Chu Tiểu Xuyên nói chuyện với anh ấy rất gượng gạo, rõ ràng y hệt đang lấy khẩu cung, một hỏi một đáp.
An Phi đang định đi, nhưng vừa nghe thấy hỏi về Phó Minh Đông, cô lại ngồi xuống.

Cảnh sát Chu, tôi có một ca bệnh rất kỳ lạ muốn nói với cậu.
Hiếm khi Tiêu Lỗi chủ động mở miệng thế này.

Giường 9 là một người phụ nữ trung niên, ba tháng trước bà ấy đến đây chữa trị, lúc đó bị nhiễm trùng hô hấp, sau khi truyền dịch thấy chuyển biến tốt thì về nhà, sau đó lại đến truyền dịch vì bệnh hô hấp tái phát, càng ngày càng nặng, hiện tại đã phát triển thành khó thở. Sau vài lần chụp X quang ngực kiểm tra lại, biểu hiện dần nặng hơn, tôi đã hỏi đi hỏi lại bệnh sử nhưng cũng không tìm thấy nguyên nhân.


Các anh không cưỡng chế xuất viện được à?
Chu Tiểu Xuyên nhíu mày.
An Phi và Tiêu Lỗi cùng nhau lắc đầu.

Hôm nay ai trực, tớ muốn tìm hiểu tình hình một chút.
Chu Tiểu Xuyên nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của An Phi, biết chắc tối qua cô trực đêm, không dám làm phiền cô, nói ngắn gọn.

Bác sĩ Tiêu - Tiêu Lỗi, cậu đã gặp rồi đó.'' An Phi giơ tay giới thiệu với Tiêu Lỗi đang ngồi ngoài cửa.

À...
An Phi bĩu môi, nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.

Ông ta nghĩ mình làm việc đúng đắn à?
Tiêu Lỗi ít nói cũng không nhịn được xen vào.
Người đánh Phó Minh Đông là hai tên nhóc, bọn chúng muốn cướp xe máy của Phó Minh Đông, nhưng không biết trên người ông ta có tám nghìn tệ. Kết quả, sau khi bị hai tên nhóc kia xịt hơi cay, Phó Minh Đông không nhìn thấy gì cả, chiếc xe bị hai tên kia cướp đi. Nhưng Phó Minh Đông không phải là người bình thường, ông ta thường xuyên tập võ, bản lĩnh đầy mình, lập tức về cầm cây ống tuýp đi báo thù với con trai.
Bọn họ lần theo vết bánh xe tìm ra tên nhóc cướp xe kia, số tiền vẫn còn trong cốp xe, hai người bọn họ lấy ống tuýp đánh tên nhóc kia chết khiếp, sau đó lại tìm được tên còn lại, cũng đánh cho một trận. Người nhà tên kia báo cảnh sát, lúc này Phó Minh Đông mới hoảng sợ, đến bệnh viện trốn. Ông ta kiên quyết cho rằng mình tự vệ chính đáng, người nhà của tên nhóc kia cho rằng ông ta đã lấy lại được xe và tiền, còn cố ý đánh người.

Chắc vậy, chúng tôi cần phải tiến hành lấy khẩu cung ông ta. Mấy ngày nữa thì ông ta được xuất viện? Rốt cuộc tình trạng sau khi trúng độc của ông ta thế nào?
Một chuỗi câu hỏi được đưa ra.

Lúc nãy chụp CT, trong phổi có dịch, có thể chẩn đoán là bị tổn thương phổi cấp tính, chúng tôi sắp xếp một tuần sau được xuất viện, nhưng dựa vào mấy chuyện lúc trước, có người cố ý một tháng mà vẫn chưa chịu về.


Không thể nào, bệnh đã đỡ lâu rồi còn đến bệnh viện làm gì nữa?
Mễ Lan nhất quyết không tha hỏi tiế9p.

Chị cũng không biết, chắc ngày mai sẽ có người báo lại với chúng ta. Đi thôi, về ngủ, nếu không tối nay em dậy không nổi đâu.
An Phi 6không nhiều lời, tiếp tục đi về phía trước, đêm nay cô đã giải quyết một vụ phiền phức rồi, không muốn chọc thêm cái phiền phức nào nữa.

Ông ta thực sự bị cướp à?
An Phi tò mò hỏi.

Đúng vậy, bị cướp.
Chu Tiểu Xuyên gật đầu.

Ông ta là người bị hại?
An Phi ngạc nhiên, hành vi của Phó Minh Đông không hề giống người bị cướp chút nào. Sau khi bị cướp lại không chịu đến bệnh viện ngay, mà phải đợi đến khi đã thuyên giảm mới chịu đến, hơn nữa ông ta lại vô cùng bình tĩnh.

Có thể coi là vậy, mà cũng không là vậy.
Chu Tiểu Xuyên mỉm cười, nói lấp lửng, Tiêu Lỗi không tò mò, nhưng An Phi thì không nhịn được, hét to nếu không nói thì cô đi đó. Chu Tiểu Xuyên đành nói hết đầu đuôi câu chuyện.

Đến ngày hôm qua, tôi đi kiểm tra mới phát hiện nướu răng của bà ấy bị sưng, thối nát, xuất huyết, ở giữa chỗ giao nướu răng có một vệt màu xanh xám khoảng 1mm, chúng tôi gọi đó là tuyến thủy ngân, là thủy ngân sunfua bị kết tủa do phản ứng của thủy ngân tiết ra trong nước bọt với khí hydro sunfua từ lượng thực phẩm còn sót lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.