• 466

Chương 21: CỐ TÌNH GÂY SỰ



Cô đừng khóc, mau đến phòng phẫu thuật đi, con trai cô bị rách lá lách, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng đâu, đây là người bị th8ương nhẹ nhất trong vụ tai nạn này.
An Phi nói với bà. Người phụ nữ trung niên bám vào khung cửa phòng Cấp cứu đứng dậy, lảo đảo đi r3a ngoài.


Cô chờ đã, cô đã liên lạc với ba người nhà còn lại chưa? Bị tai nạn cùng con trai cô còn có một cậu nhóc bị xuất huy9ết não, hiện tại cũng đang được phẫu thuật.
An Phi la lớn sau lưng bà.

Tiêm 2mg Adrenalin vào tĩnh mạch đi, cứ năm phút một mũi, truyền 500ml nước muối sinh lý, nhỏ chậm. Lấy máu, xét nghiệm thông thường, và làm sinh hóa máu toàn bộ.
Lý Mộc Tử vừa viết bệnh án, vừa dặn dò.
Bên này còn đang bề bộn chân tay, ngoài cửa lại có thêm hai người đi vào, một người đàn ông cường tráng đỡ một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi vào, người phụ nữ khom người, vẻ mặt đau đớn, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi.
Một chiếc xe cấp cứu đã đến trước cửa, An Phi cứ tưởng là chiếc xe đó chở bệnh nhân bị tai nạn giao thông, nhưng hình như không phải.

Chị Mạt Lỵ, xe cấp cứu đưa bệnh nhân đột tử đến.
Một hộ lý và vài người thân, bác sĩ xe cấp cứu, y tá vội vàng đẩy băng ca vào phòng cấp cứu.
Hơn mười phút trôi qua, điện tâm đồ của ông cụ vẫn thẳng tắp, An Phi cùng mọi người cố gắng ép ngực, tay ai cũng mỏi, không thể giơ lên được.
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên:
Mấy người đang cấp cứu à? Không chăm sóc bệnh nhân, bệnh nhân đến thì bỏ mặc, không người chăm sóc, không ai hỏi han, chỉ tiêm xong để chúng tôi chờ, không có hiệu quả gì, chúng tôi đau sắp chết rồi này, đau chết cũng không ai ngó ngàng tới à? Tôi muốn gặp lãnh đạo của mấy người, tôi muốn nói chuyện với Viện trưởng.


Bác sĩ An, mau gọi bác sĩ Lý đến.
Trương Mạt Lỵ vừa dặn dò An Phi vừa nhanh chóng đeo mặt nạ oxy cho bệnh nhân. Y tá trên xe bây giờ đang ép tim ngoài lồng ngực cho bệnh nhân. Vừa rảnh rỗi được một chút, Lý Mộc Tử về phòng trực uống nước, không ngờ lại có thêm một bệnh nhân được đưa vào.
Đợi đến khi An Phi gọi Lý Mộc Tử đến, máy giám sát điện tâm đồ đã được kết nối, đặt nội khí quản, cả máy thở cũng đã được khởi động, nhìn rất phức tạp nhưng Trương Mạt Lỵ đã hoàn thành trong vài phút, những kỹ thuật khó vào tay cô ấy chỉ như việc hạ bút thành văn, An Phi đột nhiên nảy sinh lòng kính nể.
Lý Mộc Tử hỏi sơ qua bệnh tình bệnh nhân, con trai ông cụ nói năm nay ông ấy đã sáu mươi hai tuổi, bình thường trái tim không được khỏe, sáng nay thức dậy ông ấy có hơi đau ngực nhưng không để ý, cứ nghĩ hoạt động nhẹ nhàng là sẽ đỡ ngay, sau bữa cơm chiều, ông ấy ra ngoài tản bộ, không hiểu sao người qua đường lại phát hiện ông ấy đã ngất xỉu. May mà người qua đường cũng quen ông cụ, nên vội vàng gọi điện cho anh ta, anh ta lập tức đến gọi xe cấp cứu đưa ông cụ đến bệnh viện.

Lúc chúng tôi đến, nhịp tim và hơi thở của ông ấy đã không còn, điện tâm đồ chỉ có một đường thẳng, nên trên đường đến đây chúng tôi phải ép ngực liên tục.
Bác sĩ xe cấp cứu nói.

Anh cũng thấy hai bác sĩ khám cấp cứu đều bận cả rồi, chúng tôi đã xử lý cho chị ấy rồi, mới tiêm một lúc, thuốc vẫn chưa có tác dụng mà, có sốt ruột cũng phải đợi một chút mới tiến hành bước tiếp theo được.
Trương Mạt Lỵ đi qua nói.

Tôi không quan tâm, tôi muốn đổi bác sĩ, bác sĩ chỉ biết tiêm không biết khám, chúng tôi không muốn cô ta khám nữa.
Người đàn ông tức giận nói:
Không hỏi gì đã tiêm cho một mũi, ai biết được là có trị bệnh hay không, chữa lợn lành thành lợn què à?


Bác sĩ, bác sĩ, vợ tôi đau bụng, mau khám cho vợ tôi đi.
Người đàn ông nói với An Phi đang đứng trước giường cấp cứu.

Anh chờ một chút, chúng tôi vẫn còn đang bận cấp cứu cho bệnh nhân.
An Phi vừa giúp người đàn ông đỡ người phụ nữ nằm xuống, vừa an ủi người phụ nữ kia:
Đến bệnh viện rồi, không sao đâu, đừng lo, cứ thả lỏng đi.

An Phi kiểm tra cho người phụ nữ một chút, kê một mũi 654-2, bảo người đàn ông đi lấy thuốc, rồi quay lại hỗ trợ bệnh nhân đột tử.
Đợi đến khi người đàn ông quay lại, Trương Mạt Lỵ và y tá Phương Tình tiêm cho chị ấy, rồi tiếp tục quay lại cứu bệnh nhân đột tử. Có khả năng ông cụ đột tử vì cơn đau tim, nguyên nhân là do bệnh tim mạch vành, khó có thể cứu sống được. Nhưng nếu đã đưa đến bệnh viện, bác sĩ vẫn sẽ cố gắng ba mươi phút, nếu không có kết quả gì, bác sĩ sẽ khuyên người nhà bệnh nhân nên bỏ cuộc.

Trên đường đến đây tôi đã gọi cho bọn họ rồi, chắc cũ6ng sắp đến đấy.
Người phụ nữ trung niên lảo đảo chạy rất xa, nhưng đột nhiên lại quay lại, khóc nức nở hỏi An Phi:
Bác sĩ, phòng phẫ5u thuật ở đâu, tôi chóng mặt quá.

An Phi chỉ đường cho bà, trong lòng cảm thấy chua xót. Đám trẻ này dám lấy tính mạng của mình ra đùa cợt, không biết mẹ mình lo lắng cỡ nào, sự đau đớn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tai nạn lần này, hai người tử vong hai người bị thương, chỉ một phút vui đùa mà bốn gia đình phải rơi vào tuyệt vọng, cô không biết sẽ đối mặt để giao bệnh nhân cho ba gia đình kia thế nào nữa.
An Phi biết người này cố tình gây sự, vừa định nói phải trái với anh ta, nhưng nhớ đến chuyện cô không thể không chế được tâm trạng của mình hôm qua, sợ càng cãi thì càng sai nên cố kìm nén cơn xúc động, cô cất giọng nói:
Vợ anh chỉ đau bụng kinh thôi, lúc anh đi lấy thuốc tôi đã hỏi chị ấy rồi, anh không thấy thì nghĩa là tôi không hỏi hả? Anh thấy đấy, chúng tôi vẫn đang cấp cứu cho bệnh nhân, tình hình bây giờ của chị ấy chỉ cần nghỉ ngơi là được, nếu không đỡ tôi sẽ cho chị ấy truyền dịch.



Cô làm bác sĩ kiểu gì vậy, vợ tôi chưa từng đau bụng kinh đến như vậy, đau bụng kinh mà chúng tôi cũng phải chạy đường xá xa xôi đến đây khám à, rốt cuộc là cô có biết khám không đó, đau bụng kinh mà còn truyền dịch, để mấy thứ lạnh lẽo đó truyền vào người, cô ấy sao chịu nổi chứ.
Người đàn ông càng lúc càng nổi giận, càng nói càng đến gần An Phi, xem ra sắp xông đến chỉ thẳng vào mũi cô mà chửi bới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.