Chương 22: TÌNH CỜ GẶP GỠ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 868 chữ
- 2022-02-04 05:37:25
Bác sĩ chúng ta không thể lo được nhiều chuyện như vậy, làm tốt chuyện của mình, không bị mắng thì A Di Đà Phật rồi.
Đêm8 nay, An Phi thật sự đã bị đả kích, tập trung làm việc nhưng cứ sợ sơ suất, kết quả đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp điều đó,3 tự nhiên vô duyên vô cớ bị người ta mắng.
Trong sảnh vang lên tiếng ồn ào cắt đứt câu chuyện của hai người, nghe9 tiếng này chắc là người nhà của nạn nhân tử vong trong tai nạn giao thông khi nãy. Nhưng lúc xe cấp cứu đến hiện trường 6thì hai người đã tử vong, không thể cứu được, nên đã trực tiếp đưa đến nhà xác rồi. Người nhà nhận được tin nên chạy đến 5khoa Cấp cứu, hỏi ra mới biết người đã mất rồi, người nhà không kìm nén được xúc động, khóc rống lên trong sảnh.
Chúng ta có cần đến xem thế nào không?
An Phi chưa từng gặp tình huống này, không biết có cần an ủi người nhà không.
Cô ấy lớn lên từ một gia đình đơn thân, bố mất sớm, từ nhỏ chỉ sống nương tựa với mẹ, bởi vậy cô ấy trưởng thành sớm, tính cách mạnh mẽ không chịu khuất phục, cũng vì vậy mà cô hiểu được cảm giác cố chấp không muốn xa rời con trai mình của người mẹ kia. Giây phút này đã chạm đến sự đau khổ tận đáy lòng cô, An Phi không hiểu được vì sao.
Tiếng khóc đau thương cứ vang vọng mãi, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc như âm thanh từ thế giới khác truyền đến. Cuối cùng, sau một lúc lau, tiếng khóc dần đi xa, đi về phía nhà xác.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra từ phía ngoài, một cô gái mặc váy đỏ, chân mang đôi giày sandal cao gót màu trắng, đeo túi Chanel nhỏ màu đen, trang điểm hợp thời đi đến, An Phi ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên hỏi:
Mi Mi, cậu biết hôm nay tớ phải trực đêm nên đến thăm đúng không?
Người tới không ai khác, chính là bạn thân Tô Mi của An Phi.
Không đi, chị không chịu nổi những trường hợp thế này, khuyên người khác mà chính bản thân mình cũng rơi lệ theo.
Lý Mộc Tử đau xót nói.
Chị làm trong khoa Cấp cứu mà, những chuyện sinh ly tử biệt này đã gặp nhiều rồi mà vẫn không chịu nổi à?
An Phi bĩu môi nhìn chị, khó tin nói.
Thấy nhiều cũng không biết đối mặt thế nào, đó là nỗi sợ với sinh mệnh, bây giờ em vẫn chưa trải qua, sau này thấy nhiều, em sẽ phát hiện, mình khó mà đối mặt được với những chuyện này, tuy người mất không phải do chúng ta, nhưng từng sinh mạng qua đi, cũng sẽ để cho chúng ta cảm nhận được sự nhỏ bé và bất lực của chính mình.
Lý Mộc Tử yếu ớt thở dài.
Tô Mi không còn bình tĩnh như thường nữa, vẻ mặt căng thẳng vội vàng, sốt ruột nói:
Phi Phi, anh họ tớ uống rượu nhiều quá, bây giờ vừa làm ầm lên vừa nôn mửa, đã nôn ra máu rồi, cậu mau khám giúp đi.
An Phi và Lý Mộc Tử ra khỏi cửa, trên một chiếc băng ca nằm ngoài hành lang, họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên đấy, người đàn ông từng đi lính đúng là khỏe khoắn, to con hơn người bình thường, mặt mũi hơi giống Tô Mi, làn da trắng nõn, mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng quần tây dài, trên ngực áo dính đầy cặn thức ăn, toàn thân sặc mùi rượu. Trương Phàm và hai người đàn ông đứng cạnh đều có mùi rượu.
Người đàn ông nằm trên giường không ngừng nôn mửa, dưới đất toàn bãi nôn, có dính tơ máu, mùi hôi xộc đến. Người đàn ông tự lẩm bẩm:
Anh không sao, mấy đứa đừng xen vào.
Em quen à?
Lý Mộc Tử thấy An Phi và Tô Mi chào hỏi cũng biết là người quen, hơi buồn cười hỏi cô.
Em biết em gái họ của anh ấy, đó là bạn thân em, cậu ấy còn muốn giới thiệu em đi xem mắt với anh họ cậu ấy nữa mà.
An Phi nhìn người trước mặt, không biết nói gì nữa, dù sao bộ dạng này cũng không đẹp mắt tí nào.
Xem mắt? Có phải người mà em từ chối xem mắt đúng không? Tên này liều thật, vì muốn xem mắt em mà không ngại uống say để đến bệnh viện, hiếm ai si tình đến vậy lắm nhé.
Lý Mộc Tử nhẹ nhàng cười nói bên tai An Phi, vừa nói vừa nhận bệnh án Trương Phàm đưa để đi kê thuốc. An Phi nhìn trời không nói gì, cô là hoa đã có chủ rồi.
Anh họ tớ không sao chứ?
Tô Mi nhìn vẻ mặt của cô, bất an hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.