• 466

Chương 23: TÁM MÚI CƠ BỤNG


Lý Mộc Tử để An Phi đi nghỉ ngơi trước, đến ba giờ thì thay ca cho cô ấy, An Phi vừa định đi, Tô Mi lại đến tìm cô, nói anh họ cô ấy đ8au không chịu được, bảo cô đi xem thử.

An Phi đi theo Tô Mi đến phòng bệnh, vừa vào trong, người trên giường đã ngồi dậy, xem3 ra thuốc giải rượu đã có tác dụng, anh ta tỉnh rượu rồi, người đàn ông ấy một tay ấn bụng, tay kia chống trên giường, không thấy rõ 9sự đau đớn trên mặt anh ta.


Đây là anh họ tớ, Từ Cường, còn đây là bạn em, An Phi.
Tô Mi giới thiệu hai người.
Tô Mi vỗ ngực, niệm A Di Đà Phật, cuối cùng cũng chịu thả An Phi đi, An Phi dặn dò cô ấy nếu có việc gì thì cứ gọi cô đến, rồi xoay người về phòng trực nghỉ ngơi.
Trước mặt Từ Cường và Tô Mi, An Phi có thể thoải mái tự nhiên như vậy, cô không ngờ mình che giấu giỏi đến thế, là vì trong lòng cô, anh ta đã là quá khứ, dù có gặp lại nhau bất ngờ cũng vẫn có thể thản nhiên vậy sao?
Lúc Từ Cường ngồi dậy, cô lập tức nhận ra anh ta, cô không ngờ đời này cô vẫn còn gặp lại anh ta, người cô từng yêu đơn phương.
Hồi tập quân sự của tân sinh viên năm nhất đại học, anh ta là huấn luyện viên của cô, dáng người cao ráo khỏe mạnh, mặc quân trang gọn gàng chỉnh tề, đã làm biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rung động.
Bọn họ rất thích vẻ mặt nghiêm túc của anh ta lâu lâu hiện lên sự xấu hổ, thích nhìn thấy vẻ đẹp trai khi anh hút thuốc, thích giọng nói trầm gợi cảm của anh ta, đó chính là chàng hoàng tử trong cảm nhận của các cô gái, là một vị anh hùng nơi sa trường
Lúc đầu, An Phi cũng không thích anh ta, cô không hiểu vì sao những cô gái khác lại si mê đến vậy, anh ta không cao, nói chuyện thiếu muối, hát hò cứ như gầm lên.
Nghe vậy, Tô Mi phì cười, nói không nên lời chỉ vào An Phi, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái, Từ Cường không có lý do nào để chống đối nữa, mỉm cười nằm xuống, vén áo trong lên, anh ta sợ chất bẩn trên quần áo dính vào tay An Phi, sợ cô ghét bỏ anh ta lôi thôi, không biết tại sao, anh ta hi vọng anh ta sẽ đứng trước mặt cô trong hình dạng hoàn hảo nhất, mà không phải như bây giờ, để lộ mặt xấu xí của mình.
An Phi cẩn thận kiểm tra bụng Từ Cường, trừ vùng bụng trên ấn vào hơi đau thì những chỗ khác không có vấn đề gì. Cô gật đầu, nói với Từ Cường và Tô Mi:
Không có gì đâu, chỉ là nôn nhiều quá, nên dạ dày hơi co rút, nghỉ ngơi một chút là khỏi ngay, không cần thêm thuốc nữa, truyền dịch xong thì xuất viện được rồi. Mà này, anh đẹp trai, cơ bụng anh không tệ đâu nha.

Từ Cường có thể cảm nhận được ngón tay mềm mại của An Phi lướt trên da anh ta, làn da anh ta đang căng cứng đột nhiên được thả lỏng, một loại xúc cảm thần kỳ truyền từ da vào trong đầu, làm mặt anh ta đỏ bừng lên.

Gặp6 em trong tình cảnh thế này, thật xấu hổ quá.
Từ Cường yếu ớt ngẩng đầu nhìn An Phi, rồi lại nhìn tình huống xấu xí của mình, cố gượ5ng cười nói với cô.

Không sao, đây là công việc của em, em đã thấy nhiều người còn nhếch nhác hơn cả anh, trong mắt em chỉ có bệnh nhân, không có chuyện lôi thôi hay không lôi thôi. Anh đẹp trai, anh đau ở đâu? Nào, để em kiểm tra thử.
An Phi thoải mái nói, đây là sân nhà của cô, là địa bàn của cô, dù anh ta có là sĩ quan, là doanh trưởng oai phong lẫm liệt trong quân đội, thế nhưng ở chỗ cô, anh ta chỉ là một tên say rượu mà thôi.

Bây giờ anh không đau nữa, thấy em thì hết đau rồi.
Từ Cường sôi nổi, mở miệng đùa, anh ta ngại ngùng liên tục vẫy tay không để An Phi kiểm tra bụng.
Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất là, anh ta yêu cầu cầu tập nhiều động tác như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường.
Nhưng những khuyết điểm này lại được đám si mê ở kí túc xá thêu dệt thành điểm tỏa sáng nổi bật hơn người, anh ta nóng nảy, đó gọi là cá tính, anh ta hay trách móc, đó gọi là thẳng tính, nếu như quá khứ có vết nhơ thì đó nhất định là khoảng thời gian thanh xuân quá dư thừa hoóc-môn. Chuyện này đúng là quá điên khùng.
Nhưng tên đầu gỗ này lại làm như không thấy mình được cái cô gái ngưỡng mộ đến mức nào, khi huấn luyện thì không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tư thế đứng của quân đội mất nửa tiếng đồng hồ, mặt trời lên trên đỉnh đầu, nắng gắt như lửa, các cô gái ai cũng mệt mỏi, vẻ mặt đau khổ, sắp khóc tới nơi.

Vừa nãy anh còn nói đau không chịu được mà, bảo em đi gọi An Phi đến đây, bây giờ lại nói không đau, anh, An Phi không phải người ngoài, anh đừng cố gắng kìm nén làm gì, mau để cậu ấy khám đi.
Tô Mi đứng cạnh sốt ruột nói, cô ấy biết anh họ rất mạnh mẽ, sợ anh một mình vật lộn sẽ làm lỡ thời gian điều trị.

Anh không sao thật mà, Mi Mi em đừng làm loạn nữa, bác sĩ An cứ đi làm việc khác đi.
Từ Cương bỏ tay đang ấn bụng xuống, vỗ một cái, ý bảo không vấn đề gì.
An Phi biết Từ Cường không thể khỏi nhanh chóng như vậy được, cô cười nham hiểm với anh ta:
Cứ xem như là anh không sao đi, nhưng mà anh thỏa mãn tính hiếu kỳ của tôi một chút đi, để tôi xem thử bộ đội có tám múi cơ bụng không?

Sau này, cô thích anh ta khi nào nhỉ, là ngày anh ta thổi kèn harmonica trong đêm đốt lửa trại sao? Hay là lần cô ngất xỉu, anh ta cõng cô đến phòng y tế? Hay khi cô vô tình gặp ngoài cổng trường rồi nghe thấy tiếng cười thoải mái của anh? Hay là khi chú ý thấy anh dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô?
Từ trước đến giờ An Phi không phải là người dễ làm quen, cô biết mình thích người huấn luyện viên này trong buổi vũ hội tạm biệt.
Dưới ánh đèn lấp lánh, cô và anh ta nhảy cùng một điệu, mùi hương nam tính truyền đến, tay anh ta nhẹ nhàng đặt trên hông cô, ánh mắt dịu dàng như nước, anh ta khiêu vũ rất thành thạo, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích, còn cô như nàng công chúa xinh đẹp nhảy theo anh từng nhịp, mái tóc dài xõa xuống, bóng dáng dịu dàng, ánh mắt mơ màng.
Hai người là tiêu điểm trong sàn nhảy, từ đó, cô đã trở thành người tình trong mộng của toàn thể nam sinh, còn anh thì rời đi vào đêm đó, bặt vô âm tín.

Không có bắt đầu nên không có kết thúc, An Phi chỉ xem như là một giấc mơ của mình, còn anh chính là người trong mơ.

Cô đã từng viết một bài về anh ta:
Loại tình cảm thứ tư
.

Anh ta không phải là tình yêu của cô, chỉ là thưởng thức.

Anh ta không có tình cảm với cô, mọi thứ chỉ là ảo giác, là mây bay thoáng qua.

Cô cố chấp nghĩ rằng thứ tình cảm mình dành cho anh ta không phải là tình bạn, tình yêu, tình thân, mà thuộc một loại tình cảm thứ tư, chỉ là sự thưởng thức với cái đẹp mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.