Chương 24: BẮT GẶP
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1484 chữ
- 2022-02-04 05:37:22
Vương Dịch Tường nhìn An Phi đi xa dần, cẩn thận nghĩ lại những lời cô nói, không biết tại sao sáng nay khi nghe thấy tin đồn này, anh cảm thấy khó8 chịu, nhưng bây giờ đã dần lắng xuống, chẳng lẽ anh rung động với cô bé này sao? Nghĩ đến chuyện này, trái tim bình tĩnh lại bắt đầu khó chịu.
Khó khăn lắm mới cố gắng về đến ký túc xá, An Phi buông màn, mở quạt, nằm xuống, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đến giờ cơm trưa, hành la9ng yên tĩnh thỉnh thoảng có người về mở cửa, nhưng cô không nghe được tiếng động nào cả.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng ký túc xá 6đột nhiên mở ra, một đôi nam nữ đi vào, hai người cử chỉ thân mật, cô gái đóng cửa lại, kéo người đàn ông nằm xuống chiếc giường bên cạnh, hai ngư5ời không hề hay biết trong phòng còn có một người, vẫn lớn tiếng đùa giỡn.
Ai vậy, Tiêu Tiêu, cậu về rồi à?
An Phi mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn, sáu đôi mắt nhìn nhau giật mình, An Phi không kịp phản ứng, cô vội vàng nhắm mắt, xoay người vào trong.
Cậu lo thừa rồi, tớ không nhiều chuyện việc của người ta.
Nói xong, cô đóng sập cửa mà đi.
Xuống lầu, An Phi thấy Tôn Hạ Bình vẫn chưa đi, còn quanh quẩn trước lầu, cô xem anh ta như không khí mà đi qua, không thèm chào hỏi, bây giờ cô không muốn quan tâm ai cả, hết chuyện ngày rồi đến chuyện đêm, trong lòng cô đang rối tung rối bời, cô chỉ muốn trở về nhà thật nhanh để ngủ tiếp mà thôi.
Đáng tiếc, Tôn Hạ Bình lại không thể xem cô như không khí, anh ta giơ tay cản cô lại, đây là lần thứ hai trong ngày cô bị người ta cản lại, An Phi dừng bước, giận dữ nhìn Tôn Hạ Bình, ánh mắt hung tợn làm Tôn Hạ Bình sợ hãi rút tay về, anh ta không biết vì sao An Phi lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Hai người trên giường đều bị An Phi dọa sợ, không dám động đậy nữa, một lát sau, người đàn ông phản ứng lại trước, đứng dậy chạy mất dép.
Cô gái vừa vào là Lữ Tiêu Tiêu, còn người đàn ông là Tôn Hạ Bình, An Phi ngủ ngây ngất, bây giờ đã là giữa trưa, Lữ Tiêu Tiêu biết An Phi phải trực ca đêm, cứ nghĩ là cô đã về nhà nghỉ ngơi, trong phòng không có ai nên mới dẫn Tôn Hạ Bình về ký túc xá, nhưng không ngờ đêm qua An Phi trực quá mệt mỏi, chiều nay còn phải đi họp nên không về nhà mà đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Thời gian như ngừng lại, chuyện thế này dù là người bắt gặp hay bị bắt gặp, ngoại trừ xấu hổ thì không còn gì khác, An Phi hận mình không thể biến mất ngay tại chỗ, vốn cô còn đang buồn ngủ nhưng bây giờ lại tiêu tan hết, sợ tỉnh cả người. Lữ Tiêu Tiêu cũng hận mình không biến mất được ngay luôn, là một người mồm mép sắc sảo nhưng bây giờ cô ta lại không biết phải nói gì để đỡ xấu hổ.
Tôn Hạ Bình không nói gì, ngạc nhiên nhìn bóng An Phi xa dần, thở dài.
An Phi rất giữ lời, đúng là rất kín miệng, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lữ Tiêu Tiêu cô lại ít nói chuyện hơn, hai người vốn đã không cùng một nhóm, bây giờ còn cố ý tránh mặt nhau, gần như một tuần cũng khó gặp được một lần.
Chuyện lần này dường như đã thay đổi cả cuộc sống của mấy người đương sự, chỉ là lúc đó họ đều không phát hiện ra.
Mãi một lúc lâu sau, An Phi thở dài nói:
Tớ sẽ không kể với ai đâu. Nhưng mà, Tiêu Tiêu, anh Tôn đã có bạn gái, cậu cũng biết mà.
Bây giờ, anh ấy với bạn gái nửa năm cũng không gặp một lần, xa nhau hai năm rồi thì tình cảm còn lại bao nhiêu nữa, nam chưa cưới nữ chưa gả, bọn tớ quen nhau là chuyện bình thường, không có lỗi với ai cả.
Lữ Tiêu Tiêu hơi chột dạ.
Nhưng mà anh ta chưa chia tay bạn gái, vậy có khác gì bắt cá hai tay đâu?
An Phi nghe vậy, nghĩ đến tình huống của cô và Âu Dương cũng tương tự với Tôn Hạ Bình và bạn gái anh ta, có thể bên cạnh Âu Dương cũng có người chủ động hiến thân như Lữ Tiêu Tiêu, Âu Dương có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền, trong lòng cô rất loạn, bỗng chốc cô không nói nên lời, cô đứng dậy, mặc quần áo, chuẩn bị rời ký túc xá về nhà.
Chuyện tình cảm là chuyện tình nguyện, đừng lấy đạo đức làm gương bắt người khác phải tuân theo, không biết ai trong sạch hơn ai đâu.
Lữ Tiêu Tiêu biết trong chuyện này cô ta là người thua cuộc, nhưng vẫn cố mỉa mai An Phi.
Cậu tự giải quyết cho êm xuôi đi, tớ lười tranh cãi với cậu, tớ đi trước đây.
An Phi dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị ra cửa.
Cậu, đừng đi nói lung tung đó.
Lữ Tiêu Tiêu vẫn không chịu tha cho cô, nhưng trong lòng đang chột dạ, chuyện của cô ta và Tôn Hạ Bình vẫn chưa đâu ra đâu, nếu như An Phi đi nói lung tung, ba cô ta mà nghe được chắc sẽ lột da cô ta mất.
Tôi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Không đợi anh ta mở lời, An Phi nói trước.
Không phải như cô nghĩ đâu.
Tôn Hạ Bình giải thích, nhưng lại cảm thấy lời giải thích của mình quá gượng ép, nên đành im miệng.
Có phải hay không cũng không liên quan gì đến tôi, bản thân anh nghĩ gì mới là chuyện quan trọng nhất. Tuy chúng ta không phải bạn bè thân thiết gì, nhưng cũng là bạn. Tôn Hạ Bình, yêu một người không sai, không nghiêm túc yêu ai đó mới sai, một người đàn ông do dự sẽ chỉ làm người khác khinh thường mà thôi.
An Phi oán hận nói, cô đã đem anh ta tưởng tượng thành chuyện Âu Dương quen một người khác sau lưng cô mất rồi.
Ba An Phi là bác sĩ của bệnh viện Đông y, trong tay không có bao nhiêu tiền, không thể nuôi được con giáp thứ mười ba nào nữa, mẹ Cát Phù Dung của An Phi hẳn là rất yên tâm, nhưng An Quốc Cường lại rất có duyên với phụ nữ, bệnh nhân của ông mỗi lần rảnh rỗi lại đi tìm bác sĩ An trò chuyện, cứ thường xuyên như vậy, Cát Phù Dung không muốn thì cũng nghĩ nhiều.
Lúc An Phi còn nhỏ, ba mẹ cô thường xuyên cãi nhau. Đa phần đều là mẹ cô khơi chuyện, hơn một nửa lý do là vì chuyện xã giao của ba. Cứ đến dịp lễ tết là thời điểm bố cô bận rộn nhất, mỗi lần như vậy, sắc mặt của mẹ rất khó coi.
Quan lại còn khó xử lý việc nhà, nhưng mỗi khi ba mẹ cãi nhau đều để An Phi làm người phán xử. Môi hở răng lạnh, mắt không thấy tim không đau, cô luôn cố gắng về trễ nhất có thể.
Con gái một, trắng giàu đẹp, không có cảm giác ác toàn, những điều này khiến An Phi trở thành một người hơi kiêu ngạo và cáu kỉnh. Tô Mi luôn nói cô thuộc kiểu người trong ngoài bất nhất, dùng một câu để nói thì chính là mặt ngoài dịu dàng ít nói, bên trong thì điên cuồng.
Ăn cơm tối với ba mẹ xong, An Phi không về phòng chơi game, đọc sách như mọi khi, cô ngồi xem phim tình cảm với mẹ trong phòng khách. Cô không tập trung xem tivi được, cô do dự không biết nên mở lời với mẹ thế nào về chuyện của Âu Dương.
Cát Phù Dung vừa xem phim vừa nhắc nhở con gái:
Phi Phi, con không được lấy chồng nơi đất khách quê người đâu đó, con xem cô con dâu trong phim này đi, không nghe lời mẹ nói, đi cùng người đàn ông kia, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu cay đắng.
Nói xong, bà bắt đầu lau nước mắt, giống như bà chính là người mẹ bị con gái vứt bỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.