Chương 25: THEO ĐUỔI HAY KHÔNG LÀ CHUYỆN CỦA ANH
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 941 chữ
- 2022-02-04 05:37:21
Hôm nay Từ Cường mặc áo sơ mi trắng kèm quần jeans xanh nhạt, khuôn mặt sáng sủa, thực sự rất có phong thái của ánh bình minh, đứn8g cạnh chiếc xe màu trắng bạc càng tôn lên tinh thần sảng khoái của anh ta.
Thấy An Phi ra khỏi cửa khu dân cư, anh ta cư3ời vẫy tay với cô.
An Phi cười nhạt, nụ cười vô cùng xa cách:
Anh cảm ơn em thế này, em không dám nhận.
Giờ làm việc nhanh chóng trôi qua, gần đến giờ tan ca, Chủ nhiệm Thôi vội vàng gọi An Phi từ ngoài vào:
Tiểu An, theo chị đi hội chẩn.
Chủ nhiệm Thôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, mời đến hội chẩn, bây giờ chị đang cầm giấy hội chẩn, đeo ống nghe trên cổ, gọi An Phi.
Chủ nhiệm, em vẫn chưa viết bệnh án xong.
An Phi nhỏ giọng thì thầm.
Nhìn theo bóng dáng An Phi đi xa, Từ Cường cười khổ, lái xe rời đi. Anh không còn là con nít ranh nữa, đã qua giai đoạn theo đuổi cô gái mà mình rung động, bây giờ anh ta cần một người thích hợp để kết hôn, bàn chuyện cưới gả. Anh ta đã chấp nhận số mệnh của mình, nhiều năm sống trong quân đội làm anh ta lỡ mất cơ hội kết bạn với cô gái thích hợp, phải nhờ đến việc xem mắt để tìm bạn đời, như vậy chỉ cần ba mẹ thấy hợp là được rồi, anh ta sẵn sàng được làm mai.
Nhưng lúc anh ta tuyệt vọng, ông trời lại mang đến hy vọng cho anh ta, anh ta gặp An Phi, thích cô, thích mọi thứ về cô, anh ta thấy mình như trở về năm tháng thanh xuân, về cái thời gấp hạc giấy tặng cho bạn gái.
Anh ta không còn trẻ nữa, nhưng anh ta vẫn một lòng muốn theo đuổi tình yêu, trước khi bước chân vào hôn nhân, cứ thử điên một lần xem sao, nếu thất bại thì tệ hơn bây giờ sao? Còn nếu như anh ta thành công thì sao? Theo đuổi hay không là chuyện của anh, không cần phải được cô phê chuẩn.
Anh ch9ờ em nửa tiếng rồi, em nhận lòng thành này nhé.
Anh ta mở cửa xe, mời An Phi lên xe, cười xấu xa hỏi:
Bác sĩ An, hôm nay anh mặ6c như vậy, nhìn chúng ta có giống mặc đồ đôi không?
Hôm nay An Phi mặc một chiếc váy bò trẻ trung, quần áo hai người nhì5n rất giống nhau, cô giơ tay xem đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là đến được bệnh viện đúng giờ, cô đưa tay vuốt tóc, quyết tâm liều mạng lên xe, vừa lên vừa nói:
Trình độ lái xe của anh thế nào, em đang vội, đừng để em đến muộn.
Em cứ đặt lòng tin vào anh, tài lái xe của anh có thể sánh ngang với Hollywood luôn đó, kỹ thuật lái xe và sửa xe của anh đều tốt như nhau.
Từ Cường không đỏ mặt tự khen mình. Đương nhiên kỹ thuật lái xe của anh ta thật sự không tệ, trước mười phút vào giờ làm việc, xe đã chạy đến khoa Cấp cứu.
An Phi xuống xe vẫy tay tạm biệt anh ta, vội vàng đi vào khoa Cấp cứu, cô gặp anh ta ở tuổi mười tám mười chín tươi đẹp, nhưng lúc đó không có gánh nặng, không tính toán, lúc đó tình yêu có thể là toàn bộ cuộc sống, có tình yêu thì uống nước thôi cũng no.
Một cái hamburger, một bộ phim, một buổi vũ hội, một bó hoa tươi, một cái ôm giản đơn, thậm chỉ chỉ là một cái ánh nhìn thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy ấm áp ngọt ngào.
Mà bây giờ đến tuổi kết hôn, hình như mọi tình cảm mãnh liệt đã mất hết rồi, còn lại gì ư, trách nhiệm chăng? Nhìn những cặp đôi đã kết hôn bên cạnh, có bao nhiêu người thật sự vì tình yêu, có bao nhiêu người kết hôn chỉ vì phải kết hôn? Từ Cương theo đuổi cô như vậy, cô không tin là vì tình yêu, cái gì là tình yêu, cái gì là yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô không còn tin nữa, huống chi, cô đã có Âu Dương, cô không thể hứa hẹn cho bất kỳ ai một điều gì cả.
Viết bệnh án cả ngày thì không trở thành bác sĩ cấp cứu giỏi được đâu, không có bệnh nhân nào được cứu sống bằng bệnh án cả.
Chủ nhiệm Thôi không cho cô kéo dài thời gian, thúc giục:
Đi mau, trong vòng mười phút phải đến hội chẩn.
Chỉ cho khoa Cấp cứu mười phút đến hội chẩn, đúng là quá vội vàng. Trên đường, An Phi nghĩ thầm, ai cũng biết Chủ nhiệm Thôi tính tình nóng nảy, mà Chủ nhiệm Cảnh khoa Nội mời đến hội chẩn còn nóng tính hơn nữa, hai người này mà gặp nhau thì sẽ thế nào?
Vừa đến lầu ba khoa Nội, một già một trẻ đã nghe thấy tiếng khóc rất lớn, đau đớn cõi lòng, nam có nữ có, khóc cho mẹ, khóc cho bà nội, khóc cho dì, khóc cho cô, nghe tình hình thế này người không biết còn tưởng là đã đến nghĩa trang rồi.
Có người chết!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của An Phi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.