• 466

Chương 222: ĐỨA BÉ


Trong phòng giám sát, giường của hai mẹ con nằm cạnh nhau, người mẹ lo lắng bất an nhìn con trai mình. Cô ấy hiểu đứa bé vẫn8 chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. An Phi không nói nguyên nhân bọn họ bị ngộ độc với cô ấy, cô không hy vọng bây giờ c3ảm xúc của cô ấy không ổn định.

Lúc tan làm, tình trạng của bé trai trở nặng, đã đi tiểu ra máu.

Chủ nhiệm Vương, sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?
An Phi bước đến trước mặt anh, dáng vẻ gật gù đắc ý vô cùng đáng yêu. Anh không nhịn được giơ tay xoa đầu cô, bị cô nhẹ nhàng né tránh. Trước mặt anh, cô lúc nào cũng vô tư cười như vậy.

Đi thăm cháu ngoại với anh rồi về.
Anh bận rộn cả ngày, mới từ phòng khám bệnh xuống, đợi cô đến khoa Nhi cùng.

Ông cũng ra tay độc ác quá, nếu con người ta bị ông đánh cho tàn phế thì chắc chắn ông không xong đâu.
An Phi bĩu môi nói.

Nuôi không dạy là lỗi của ba mẹ, bọn họ cướp bóc tội bao lớn, ít nhất cũng bị xử mười năm tù! Tôi là tự vệ chính đáng, cùng lắm coi như là phòng vệ quá mức.
Phó Minh Đông không phục nói, trong mắt ông ta, dù sao ông ta cũng tiện tay dạy dỗ mấy đứa nhóc thay ba mẹ bọn chúng mà thôi.

Chưa xuất viện à?
An Phi châm chọc ông ta.

Chưa... Bọn họ vẫn chưa xuất viện.
Đương nhiên ông ta đang nói đến hai tên bị ông ta đánh.

Con bé thích mút ngón tay, tật xấu không thể nào bỏ được.
Y tá trong phòng cưng chiều nhìn đứa bé, cười nói.

Con bé là con của ai vậy?
An Phi ngạc nhiên hỏi, không thể nào có người mang con đến nơi làm việc được, nhưng đứa bé này nhìn có vẻ khỏe mạnh, trên người không gắn ống tiêm truyền nào, không giống mấy đứa bé trong phòng giám sát.
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt gật đầu, không nói gì.
An Phi ra khỏi phòng giám sát, tình cờ nhìn thấy Phó Minh Đông đang đi dạo loanh quanh, bây giờ ông ta không khác gì người bình thường cả, hoặc có thể nói là ông ta đã hoàn toàn bình thường.

Bọn họ xử thế nào, hay ông tính toán cái gì tôi mặc kệ, ông cần phải ngừng thuốc, ngừng thuốc rồi nên xuất viện đi, không bị sao thì nằm viện làm gì.
An Phi biết suy nghĩ của ông ta, lười tranh cãi với ông ta, lúc thăm phòng Chủ nhiệm Hàn bảo ngày mai ông ta phải ngừng thuốc, để đề phòng ông ta đi quấy rầy y tá nên ông đã đánh tiếng trước.

Không được, các cô không được làm như vậy, những người bị ngoại thương đó ngày nào cũng chiếm giường mà không có ai đuổi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi.
Ông ta lập tức nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát.
Tòa nhà khoa Nhi tổng cộng 6 lầu, phòng giám sát ở lầu 6, cũng có 4 giường như phòng giám sát cấp cứu, lúc nào cũng kín giường. Cháu ngoại của anh nằm ở giường số 2, thân hình nhỏ bé bị một đống máy móc bao vây, nhìn vào vô cùng đau lòng. Anh và bác sĩ trực trao đổi với nhau, nhờ bọn họ chăm sóc thật tốt. Cô nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện ngoài 4 giường còn có thêm một giường trẻ sơ sinh ngay cạnh phòng y tá.
Đây là giường sơ sinh thường gặp ở khoa Sản, chỉ là một chiếc xe đẩy nhỏ được đặt chăn nệm lên, cực kỳ đơn giản. Cô tò mò đi tới, trong xe đẩy, một đứa bé đáng yêu đang ngủ, sắc mặt hồng hào, cái tay nhỏ bé bụ bẫm đặt bên miệng, ngón tay cái ngậm trong miệng.

Trong vòn9g 72 giờ trúng độc, tùy theo mức hấp thụ chất độc mà bệnh tình sẽ dần dần trở nặng, phải qua 72 giờ mới từ từ ổn định lại, 6tuy bây giờ cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, nhưng nếu cô ở bên cạnh bé thì bé sẽ cảm nhận được, bé sẽ kiên cường hơn.
An Phi an 5ủi người mẹ càng ngày càng lo lắng.

Phòng giám sát của chúng tôi có mấy bệnh nhân nặng hơn mà còn trị khỏi được, cô cứ yên tâm đi.
Vu Tuyết Tình tán thành, cười cổ vũ với người phụ nữ.

Nhỏ tiếng thôi, người ta có thương tích, ông có không?
An Phi nhìn trái phải xung quanh, sợ người ta kéo đến vây xem.

Có, tôi bị nội thương, vẫn chưa khỏi, mấy cô đuổi tôi cũng không đi.
Ông ta sợ An Phi nói thêm cái gì đó, đứng dậy vội vàng hấp tấp đi về phòng bệnh.

Haiz...
An Phi thấy bóng lưng ông ta chạy trốn vừa bực mình vừa buồn cười.
Vương Dịch Tường đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi cô, anh đã thay đồ bình thường. Bây giờ, trời bên ngoài vẫn sáng như ban ngày, ở đây sự tồn tại của anh tương đối chói mắt, ai đi ngang cũng dừng lại chào hỏi trò chuyện vài câu với anh.

Được.
Cô chắp tay đi sau lưng anh, nếu là bên hồ hoặc khu dân cư, bọn họ đã nắm tay nhau mà đi, cô thích cảm giác được anh nắm tay, tay anh vừa to vừa dày, được anh nắm tay, trong lòng cô có cảm giác an toàn. Trong bệnh viện, cô không dám để có tin đồn, cô cứ cảm thấy trong bệnh viện, anh chính là Chủ nhiệm Vương, không phải người bảo vệ của cô, cái này cô không cố vẽ ra, nhưng lại tồn tại chân thật.
Anh biết tâm tư của cô, anh cũng không muốn phá vỡ, anh ở đây, đợi một ngày nào đó cô đi sóng vai với mình.

Là người khoa Cấp cứu mấy em chuyển qua mà, quên rồi à?
Y tá trừng mắt oán trách An Phi, giống như không hài lòng với việc cô không nhớ lai lịch của đứa bé.


Ngày nào khoa Cấp cứu cũng chuyển rất nhiều đứa bé mà... à, là đứa bé trong vụ tại nạn giao thông.
An Phi đột nhiên nhớ đến thai phụ khác thường kia, là Lô Thanh đã dứt khoát quyết định phẫu thuật để cứu đứa bé.


Ừm, là con bé đó, 2 tháng rồi mà không có người thân nào đến nhận, cứ ở trong phòng giám sát bọn chị.
Y tá gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.