• 466

Chương 223: KHÚC NHẠC ĐỆM



Cánh tay của anh Trần đã khỏe chưa? Mộc Tử nói bọn họ chuẩn bị đính hôn.
Đã lâu rồi An Phi không gặp Trần Long Vũ, gần đây thỉnh tho8ảng Mộc Tử bận bịu đặt mua nội thất, cô ấy chạy đi chạy lại không ít nơi, nhưng so với lúc trước thì rất ít khi nhìn thấy Trần Long V3ũ.


Khỏe rồi, nhưng tạm thời vẫn không thể phẫu thuật được.
Vương Dịch Tường đưa tay ôm eo của An Phi, khép hờ hai mắt, ngửi9 mùi thơm của tóc cô.

Bác ấy không cố ý làm thằng bé ngã đâu, bác ấy đã có tuổi rồi mà còn phải trông trẻ cũng cực khổ lắm, sao hai anh chị nói chuyện khó nghe vậy.
An Phi thấy bà lão rưng rưng nước mắt, tay không ngừng run rẩy, cô không nhịn được, chỉ thẳng vào đôi nam nữ kia mà nói.

Chuyện nhà chúng tôi không cần cô phải xen vào.
Người phụ nữ không chịu yếu thế, sắc mặt tái xanh.

Ở đây...
Đứa bé chỉ vào cánh tay trái, ấm ức nói.
An Phi lấy tay chạm nhẹ vào, đứa bé lập tức né tránh, cô đi đến nâng cánh tay đứa bé lên, đứa bé òa khóc, cô lại phải dỗ một lúc lâu mới chịu nín.

Không đi, đi thì anh càng không nghiêm chỉnh.
An Phi nhớ lại mấy lần trước cô đến, anh có hành động vô cùng thân thiết với cô, làm tim cô đập nhanh, cô không dám đến nhà anh một mình nữa.
Theo lý thuyết, bọn họ đã trưởng thành cả rồi, lại học y, đương nhiên cũng khá thoải mái với chuyện nam nữ, nhưng An Phi không buông thả như vậy. Cô và Âu Dương quen nhau bốn năm, hai người vẫn trong sạch. Có đôi khi, An Phi nghĩ, nếu cô và Âu Dương có gì đó với nhau, có khi nào anh ta sẽ không tuyệt tình rời bỏ cô như vậy không, ngay cả một lời tạm biệt cũng không có. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô có cơ hội lựa chọn lại một lần nữa, không chừng cô cũng lựa chọn làm như vậy.

Oa...
Cậu bé vốn đã nín khóc nhưng nghe thấy tiếng của mẹ lại òa lên.

Mẹ, Tinh Nhi là cháu ruột của mẹ mà...
Người đàn ông đi sau lưng người phụ nữ nhíu mày, cũng mất kiên nhẫn trách móc bà lão.

Rất xứng đôi.
Vương Dịch Tường nhịn cười, nặn ra một câu.

Xứng, anh ta xứng với Khương Thiệu Vân? Không công việc chính thức, cả ngày cà lơ phất phơ, còn cùng một nhóm côn đồ suốt ngày ăn uống tiệc tùng.
An Phi cao giọng, cô rất không hài lòng.

Ba và anh trai nhà anh ta đều làm cán bộ cao cấp, có quyền có thế, anh ta không cần làm gì cũng vẫn có ăn có uống như thường. Huống chi, Triệu Nam Sinh không phải là người lười biếng, ở Nam Thành này, anh ta là nhân vật số một, chắc chắn rất xứng với chị em của em. Nhưng nếu cô ấy thật sự gả qua đó, ba chị em dâu cũng không phải dạng vừa. Không giống nhà bọn anh, chỉ có một mình anh, mẹ anh chỉ thương em thôi, không thương người khác.
Nhà Vương Dịch Tường chỉ có chị gái và anh, anh chọn vợ, mẹ anh có không hài lòng thì cũng chỉ có mỗi mình là con thôi.

Nói giống như là muốn gả cho anh lắm vậy.
An Phi nhỏ giọng lầm bầm, sắc mặt đỏ bừng.

Bác sĩ Vương, cậu gọi cho con tôi đi, bảo nó xuống đưa thằng bé đi bệnh viện.
Bà lão đọc một dãy số điện thoại.
Một lúc sau, hai bóng người từ xa đi đến, vẫn chưa đến trước mặt, một giọng nữ tức giận vang lên:
Chỉ trông thằng bé có một chút thôi mà cũng làm nó bị gãy xương, Tinh Nhi mới ba tuổi, mẹ không thể cẩn thận một chút à?


Bác, có lẽ thằng bé bị gãy tay rồi, bác mau đưa thằng bé đến bệnh viện chụp phim đi.
An Phi đứng dậy giải thích với bà lão, lúc nãy cô vừa thử, chỉ cần động vào tay đứa bé một chút là bị đau, không giống như kiểu bị thương vì té.

Gãy xương? Chao ôi, chỉ té một chút thôi mà, sao lại thành ra như vậy?
Bà lão lo lắng nhìn Vương Dịch Tường, hy vọng anh có thể nói không phải, thấy anh áy náy, bà ấy biết An Phi không nói ngoa.

Khương Thiệu Vân, cô y tá đặc biệt nhiều chuyện à? Hình như hai người bọn họ rất...
Vương Dịch Tường đang tìm từ miêu tả.

Rất cái gì?
An Phi truy hỏi.
An Phi khom người xuống, lấy một cây kẹo cô mang theo bên người quơ quơ trước mặt đứa bé, tiếng khóc của đứa bé từ từ nhỏ rồi nín khóc, giơ bàn tay bé nhỏ đón lấy cây kẹo, An Phi đi đến, cậu bé cầm cây kẹo trong tay, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng đã vội vàng bỏ kẹo vào miệng.

Bé cưng, con có thể nói cho dì biết con té ở đâu không? Lát nữa dì lại cho con thêm kẹo.
An Phi nhẹ nhàng dỗ đứa bé.

Ai?


Triệu Nam Sinh, hình như anh ta để ý Khương Thiệu Vân khoa bọn em, lúc nào làm việc chị ấy cũng gặp anh ta.
An Phi nhớ lại chuyện lần trước, cô nở nụ cười.

Bác sĩ Vương, có cậu ở đây thật tốt quá, cháu tôi vừa bị ngã cầu thang, cứ khóc suốt thôi, dỗ thế nào cũng không chịu nín...
Đầu bà cụ đổ đầy mồ hôi, cứ giậm chân mãi.
Vương Dịch Tường và An Phi nhìn nhau, hai người bọn họ chưa từng xử lý ngoại thương, bà lão biết Vương Dịch Tường là bác sĩ, đương nhiên xem anh là cứu tinh rồi, anh lâm vào tình trạng khó cả đôi đường, không ra tay giải quyết thì chắc chắn sẽ bị nói là không có y đức, ra tay giải quyết thì sợ làm đứa bé bị thương nặng thêm.
Đột nhiên, tiếng trẻ con khóc lóc từ xa truyền đến, tiếng khóc đau đớn cõi lòng, hai người đều giật mình, ngồi dậy nhìn kỹ, một bà lão vội vàng đẩy chiếc xe trẻ con đi về phía bên này, vừa đi vừa dỗ đứa bé:
Ngoan ngoan, đừng khóc nữa, ngoan nào, đùng khóc nữa.
Đứa bé trong xe không thèm quan tâm đến bà ấy, vẫn lớn tiếng khóc toáng lên.

Bác à, bác sao thế?
Vương Dịch Tường vội chạy qua hỏi, anh nhận ra đây là bà lão trong gia đình lầu trên.
Mặc dù Vương Dịch Tường không phải người già đời trong chuyện yêu đương, nhưng anh vẫn có rất nhiều kinh nghiệm để bắt được An Phi, anh không vội, nếu đã cho rằng cô là vợ anh, anh bằng lòng đợi cô từ từ mở rộng trái tim. Anh khẽ chọc vào eo của An Phi, An Phi nhõng nhẽo cười, nằm vào trong lòng anh.

Đúng rồi, dạo gần đây anh Trần không đến khoa Cấp cứu nữa, nhưng lại có người đến thường xuyên hơn.''

Một bác sĩ khoa chỉnh hình, không phẫu thuật thì làm gì nữa? Em cảm thấy gần đây anh ấy không thấu đáo6 gì, cũng không lo lắng cho chị Mộc Tử như trước nữa, đàn ông nào cũng vậy à.
Vẻ mặt An Phi hiện vẻ thất vọng. Tuy Lý Mộc Tử vui vẻ 5bận bịu cả ngày, nhưng cô lại thấy cô ấy làm vậy không đáng.

Cũng vậy? Anh ấy đang bận viết luận văn mà, nghe nói viết bảy bài trong một tháng, làm Chủ nhiệm Lữ cũng ngạc nhiên, nói anh ấy có tương lai.
Vương Dịch Tường khẽ cười, hôn lên trán An Phi, anh mập mờ nói:
Anh vĩnh viễn lo lắng cho em, vĩnh viễn đặt em trong lòng, được không.


Thôi đi, không nghiêm chỉnh.
An Phi giả vờ tức giận, đỏ mặt.

Đến nhà anh ngồi không?
Vương Dịch Tường mời.

Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp, chị bắt nạt một bà lão như vậy không hay đâu.
An Phi biện hộ.


Hai đứa mau đưa thằng bé đến bệnh viện đi, đều là lỗi của mẹ, mẹ sai.
Bà lão vừa ôm ngực, vừa từ từ ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.