• 945

Chương 229: VỤT QUA


Đúng là An Phi đã nghĩ đến nguyên nhân hậu quả nên mới gọi cho chị, để chị quyết định.

Chị tự tay vạch qua bản kế hoạch cho khoa Cấp cứu, dựng8 lên một khoa Cấp cứu trong mơ với bọn họ.

Chị tự viết giấy đảm bảo với Viện trưởng, muốn thành lập một khoa tinh anh.

Là bệnh tình của bệnh nhân trở nặng, phải xử lý một chút, không phải sự cố y tế đâu, anh cứ yên tâm. Anh ngủ trước đi, nếu xong việc muộn quá thì em ngủ trong khoa luôn không về nữa.
Chủ nhiệm Thôi nhanh tay mặc quần áo xong, chị biết Cao Kiến Huy thiếu ngủ, sợ về nhà thì lại phá giấc ngủ của ông, nên trễ quá thì ngủ trong khoa luôn.
Đèn tắt tạch một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, trong bóng tối, một tiếng thở dài nặng nề truyền ra.
Mọi thứ như đang chạy đua với thời gian, cậu bé không còn nhiều thời gian nữa rồi. Lúc An Phi liên lạc với Vương Dịch Tường, anh vẫn chưa ngủ, cứ tưởng cô gọi cho anh trước khi đi ngủ, mỉm cười nhận máy. Kết quả lại là một cuộc điện thoại cầu cứu, xin anh báo với khoa Truyền máu cung cấp 2000ml huyết tương. Truyền máu liều lượng cao phải được tổng phụ trách ca ký tên, tối nay anh là tổng phụ trách ca.
An Phi ho khan hai tiếng, sẵng giọng:
Chuẩn bị ống thông xong chưa? Làm danh sách phân phối máu xong chưa? Lát nữa Chủ nhiệm đến ngay đó, em còn có tâm trạng để nhiều chuyện nữa cơ à.


Làm ngay đây, làm ngay đây.
Mễ Lan lè lưỡi, nhanh chóng làm việc, trước mặt Chủ nhiệm Thôi, cô nàng phải cam đoan để lại 100% ấn tượng tốt.
0 giờ 00 phút, An Phi đã chuẩn bị đầy đủ, Vu Tuyết Tình bắt đầu chuẩn bị máy lọc máu, Chủ nhiệm Thôi đã tới khoa.
Chị đã không c3òn đường lui nữa rồi, huống chi trước mặt Thôi Phượng Dương chị chưa từng có hai chữ không thể.

Em lập tức đặt ống thông, kiểm tra phụ trợ t9ối qua, chuẩn bị huyết tương, chị thông báo Mộc Tử tăng ca.
Chủ nhiệm Thôi ra lệnh đơn giản, lập tức đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị đến khoa. Trong 6đầu chị luôn hiện lên hình ảnh mẹ chị khi nằm trong phòng giám sát, không đến xem tận mắt thì không yên lòng.

Trong khoa đã xảy ra chuyện gì5 à?
Cao Kiến Huy bên cạnh đã đi vào giấc ngủ lại bị đánh thức, đêm hôm khuya khoắt nghe thấy tiếng điện thoại ông cũng thấp tha thấp thỏm giùm vợ, khoa Cấp cứu suốt ngày có chuyện, Chủ nhiệm Thôi lúc nào cũng đứng đầu ngọn sóng. Ông bắt đầu hối hận vì để chị nhận chức Chủ nhiệm khoa Cấp cứu, cứ lăn lộn ở hậu cần thì tốt biết bao, yên bình.

Từ từ rồi nói, sao lại thế này?
Vương Dịch Tường nghe giọng nói của An Phi, chợt hiểu cô đang làm chuyện mạo hiểm.

Trong điện thoại không nói tỉ mỉ được, em phải đi đặt ống thông, anh mau đến đây đi.
An Phi cúp điện thoại, phát hiện Mễ Lan đang mở to mắt nhìn mình.

Chị Phi Phi, chị và Chủ nhiệm Vương thân thiết đến vậy à?
Mễ Lan ngạc nhiên hỏi, giọng nói của cô nửa làm nũng nửa ra lệnh, rõ ràng là giọng nói với bạn trai mình.
Lúc Chủ nhiệm xuất hiện, An Phi kinh hãi lắp bắp, cô không nghĩ Chủ nhiệm Thôi sẽ đến, dù sao Chủ nhiệm cũng không thông thạo máy lọc máu, trong quá trình điều trị dù chị có mặt hay không cũng không khác gì, nhưng Chủ nhiệm đã đến, thể hiện thái độ của chị, tất cả mọi người ở đây, ai cũng lo lắng.
0 giờ 10 phút, Vương Dịch Tường và Lý Mộc Tử chạy đến, mọi người cùng nhau trao đổi bệnh tình của bệnh nhân với người nhà (ba cậu bé và đại diện kho hàng). Đại diện kho hàng bày tỏ tình nguyện phối hợp điều trị, tiền bạc không thành vấn đề, ba cậu bé nhấn mạnh nhất định phải cứu cậu bé, chi phí cao bao nhiêu anh ta cũng đồng ý. An Phi nói rõ ràng cho bọn họ biết, tính mạng của cậu bé nghìn cân treo sợi tóc, rất có thể điều trị xong cả người cả của đều mất hết, ba cậu bé đập đầu xuống đất, không ngừng tự trách, hối hận vì chỉ một phút tham rẻ, thuê kho hàng làm nhà ở, anh ta khóc lóc ký hết mọi giấy tờ đồng ý.
0 giờ 40 phút, huyết tương tới, An Phi đặt ống thông xong. Ngày mai Vương Dịch Tường phải làm phòng khám bệnh ca ngày, bị An Phi đuổi về nghỉ.
1 giờ 00 phút, máy móc bắt đầu khởi động, dẫn máu ra khỏi người cậu bé, sau khi đã được lọc, đổi huyết tương mới và đưa lại vào cơ thể cậu bé.

1 giờ 30 phút, Lý Mộc Tử nói rõ những điều cần chú ý, rồi đến phòng trực nghỉ. Chủ nhiệm Thôi đi lên phòng giảng dạy lầu hai.

2 giờ 00 phút, An Phi đuổi Mễ Lan về phòng trực, cô tiếp tục ở lại phòng giám sát để theo dõi tình hình, ngồi xuống ghế chăm bệnh chợp mắt một chút.

3 giờ 00 phút, An Phi nhận ca phòng cấp cứu, tiếp tục bận bịu với công việc.

5 giờ 00 phút, cơ chế đông máu của cậu bé bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Lượng xuất huyết tiêu hóa cũng giảm bớt, màu nước tiểu đã nhạt lại.

7 giờ 00 phút, huyết áp của cậu bé bắt đầu ổn định, dần dần giảm thuốc tăng huyết áp. Chỉ tiêu đông máu sau khi kiểm tra lại thể hiện các chỉ tiêu đã bắt đầu tăng lại.

Một đêm dường như không được chợp mắt, cuối cùng đã trôi qua, nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, An Phi cười mệt mỏi. Ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào cánh kính của phòng cấp cứu, tạo thành ánh sáng bảy sắc màu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.