• 945

Chương 230: VẬN MỆNH


Ngày hôm qua, cơn đau lại xuất hiện, kéo dài rất lâu, vợ ông cứ thúc giục mãi, ông mới quyết định đi làm kiểm tra, sáng nay ông không ăn8 sáng, đi siêu âm bụng trên.

Trong cuộc họp trước giờ giao ca sáng nay, Chủ nhiệm Thôi lấy công văn của bệnh viện ra, tuyên bố 3khoa Cấp cứu muốn bổ sung hai phó Chủ nhiệm, một người phụ trách khoa Cấp cứu, người còn lại phụ trách phòng giám sát. Sau hơn một thán9g lên kế hoạch, cuối cùng việc này cũng được bàn tới, những cái tên trong danh sách, chọn ai cũng xứng đáng. Người sáng suốt tự hiểu, h6ai chức vụ đó dành cho Từ Tự Khiêm và Điền Quân.
Còn đối với Lý Mộc Tử, đây lại là chuyện khác, nếu Chủ nhiệm đợi thêm một năm nữa, đến lúc cô ấy được lên chức bác sĩ phó Chủ nhiệm thì sẽ có tư cách cạnh tranh với Điền Quân, còn bây giờ chức danh bị giới hạn, cô ấy không có tư cách cạnh tranh. Trong lòng Lý Mộc Tử cảm thấy khó chịu, cô ấy đã cố gắng rất nhiều, thậm chí còn không luyến tiếc ICU mà chuyển sang khoa Cấp cứu, cuối cùng kết quả vẫn như vậy, cô ấy không cam lòng, không muốn như vậy.
Lúc trước, Chủ nhiệm Thôi đã tự nói với Lý Mộc Tử, chị hiểu tâm trạng của Lý Mộc Tử, chị cũng hơi bất đắc dĩ, trước mặt tập thể, nhu cầu cá nhân không là gì cả, vận mệnh thật sự cần phải có may mắn.
Mộc Tử, có một số chuyện không thể cưỡng ép được.
Chủ nhiệm Thôi vỗ vai cô ấy an ủi.

Em biết rồi, không sao cả, em vẫn còn trẻ mà.
Lý Mộc Tử không phải là người dễ bỏ cuộc, đến bây giờ cô ấy luôn biết mình muốn gì, cô ấy sẽ đợi, đợi cơ hội rơi xuống rồi nắm bắt nó thật chắc.
Điền Quân không dám nhớ lại những gì Chủ nhiệm phòng siêu âm nói lúc nãy, nhưng Chủ nhiệm Cảnh lại ghé vào tai ông nói:
Lão Điền à, anh mau đi chụp CT đi, hình như gan có cái gì đó, không giống cái gì tốt lành đâu.
Thân là bác sĩ, ông hiểu rõ ý trong lời nói, hơn nữa trên bản kết quả lại ghi hai chẩn đoán, xơ gan và gan tổn thương, rất có khả năng ông bị ung thư gan.
Gan có hai hệ thống tĩnh mạch máu tổng, mạch máu rất phong phú, nên ung thư gan di căn rất sớm, một khi đã phát hiện, rất ít người là thời kỳ đầu, cơ bản đều là thời kỳ giữa hoặc thời kỳ cuối. Không sống được quá hai năm, tính mạng của ông đang đếm ngược.
Vận mệnh bất công với ông đến mức nào, chăm chỉ suốt vài chục năm, nhìn thấy tâm nguyện lâu năm cuối cùng cũng thực hiện được, nhìn thấy con mình thi vào trường cao đẳng, nhìn thấy sự nghiệp mới vừa đi lên, nhưng tính mạng của ông thì đã lặng lẽ đi đến chặng cuối rồi. Ông không cam lòng, nhưng không cam lòng thì làm gì được nữa? Người đàn ông không bao giờ rơi nước mắt, bây giờ lại một mình ngồi trong phòng trực, âm thầm bật khóc.
Là người dẫn đầu khoa, một năm qua, Chủ nhiệm Thôi đã cảm nhận rõ được những c5hỗ thiếu sót của khoa Cấp cứu. Hiện tại khoa Cấp cứu vẫn lấy khoa Nội làm chủ đạo, nhưng cùng với sự phát triển của thời đại, cần phải nội ngoại cùng kết hợp, thậm chí khoa tổng hợp nội ngoại mới là phương hướng phát triển của khoa Cấp cứu.
Ngoại thương hiện giờ đang là điểm yếu của khoa, nhưng lại là phương hướng phát triển trong tương lai. Nếu phát triển tốt, sau này không những có thể dựng lên một nửa giang sơn của khoa Cấp cứu, mà còn có thể đóng một vai trò to lớn trong các cuộc cạnh tranh giữa các khoa sau này. Thôi Phượng Dương chị không phải là người hẹp hòi, chị tình nguyện đem khoa Ngoại giao cho Từ Tự Khiêm trẻ trung có năng lực, để ông ấy thoải mái gây dựng sự nghiệp.
Trên phương diện khác, những chứng bệnh nguy hiểm trầm trọng là chuyên môn quan trọng của khoa Cấp cứu, lúc đầu có thể giảm nhẹ vai trò, so với các khoa khác, khoa Cấp cứu càng cần một không gian để giảm bớt mâu thuẫn hơn, đề cao trình độ nghiệp vụ. Gần đến ngày chuyển đi, việc chọn lựa người phụ trách phòng giám sát cũng ngày một cấp bách. Điền Quân đã rất chăm chỉ ở phòng giám sát, tuy ông vẫn còn bảo thủ, nhưng trước mắt, dù là lai lịch hay trình độ, ông cũng đều là lựa chọn thích hợp.
Ai làm phó Chủ nhiệm thì An Phi cũng thấy như nhau thôi, sau sự cố Lâm Tuyết Mai bị loại, Điền Quân và Từ Tự Khiêm xem như ván đã đóng thuyền, cô không có tham vọng đó, cô chỉ muốn làm tốt việc trước mắt thôi.
Ông nắm chặt giấy báo danh phó Chủ nhiệm, dần dần bị vo lại, xé thành từng mảnh, rơi đầy đất.

An Phi nặng nề về nhà, bà ngoại cô ra mở cửa, gần đây bà ngoại càng ngày càng ăn ít, cơ thể vốn đã gầy yếu, bây giờ lại càng mỏng manh hơn, Cát Phù Dung liên tục thay đổi món ngon cho bà, bà ngoại không béo lên tí nào, còn An Phi nặng lên không ít.

Olympic sắp đến, trên TV bắt đầu tuyên truyền ầm ầm,
Bối Bối
,
Tinh Tinh
,
Hoan Hoan
,
Nghênh Nghênh
,
Ni Ni
, năm con gấu trúc giơ cao năm vòng tròn Olympics lần lượt xuất hiện trên tivi, bà ngoại rất thích hỏi An Phi cái nào là cái nào, tên gì, làm An Phi buồn cười nhưng không biết phải làm thế nào, đành giải thích lần lượt cho bà cụ, nhưng một lát sau bà lại quên mất, thấy gấu trúc vẫn đặt là Phán Phán.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.