• 466

Chương 237: UYỂN CHUYỂN TỪ CHỐI



Tôi ở phòng bệnh không chịu nổi, ở đây gần với Bảo Nhi một chút.
Hàng chân mày của cô gái mang theo nỗi buồn rõ rệt, cô ta mỉm cười khách sáo 8với An Phi, đôi môi khẽ nhếch lên, nhưng vẻ mặt không hề vui vẻ tí nào. Chung quy là nếu ngày nào cậu bé còn chưa được ra ngoài thì trong lòng 3cô ấy không yên ngày đó.

Trong phòng giám sát, chiến sĩ trẻ nằm giường 4 tận cùng bên trong, trên giường phủ chăn lạnh, đặt nhiệt độ 359 độ C, trên đầu chiến sĩ còn dán thêm băng cảm. Cô y tá trẻ mà Vu Tuyết Tình dẫn dắt đang thắt đai trói cho cậu. Máy tính bên cạnh giường, Cao 6Dĩnh bận rộn cúi đầu viết bệnh án.

Cánh cửa sổ nhỏ giữa phòng làm việc y tá và phòng giám sát đột nhiên mở ra , cô Cao cầm một giỏ thuố5c truyền qua,
Lấy thuốc rồi, lúc nãy Mộc Tử nói cần phải dùng gấp đó, mấy em nhanh lên một chút.

Thuốc chống co giật bình thường không có hiệu quả với bệnh nhân, xem ra nếu muốn khống chế được cơn động kinh, giảm tối thiểu khả năng gây tổn thương đến não bộ bệnh nhân, cố gắng tránh tình trạng hôn mê hoặc trí lực suy giảm thì phải dùng biện pháp đặc biệt hơn. An Phi thầm nghĩ, điều trị động kinh nặng do ngộ độc Tetramine, dùng cocktail lytic hiệu quả rất tốt, bệnh nhân cảm nắng nặng hoàn toàn có thể dùng thử.

Chị Tuyết Tình, đổi thành cocktail lytic đi, Phenobarbital và Diazepam không hiệu quả.
Sau khi chiến sĩ trẻ co giật, sắc mặt tím tái hơn, độ bão hòa oxy trong máu giảm xuống, bị thiếu oxy rõ rệt.
Vu Tuyết Tình nhìn Cao Dĩnh không nói gì, An Phi ngạc nhiên nhíu mày, quay sang nhìn Cao Dĩnh.
An Phi vừa định về văn phòng, giường 4 lại co giật, động kinh tái phát, toàn thân run rẩy.

Dùng thuốc chống co giật gì rồi?


Phenobarbital và Diazepam.
Cao Dĩnh vội chạy đến trả lời.

Được rồi, để em.
Vu Tuyết Tình nhận giỏ, bắt đầu nhanh nhẹn đếm thuốc, cười với cô Cao,
Không thành vấn đề.
Sắc mặt cô Cao không hề vui vẻ, không nói tiếng nào mà đóng cửa sổ lại.

Cô Cao lại tức giận nữa à?
An Phi nhỏ giọng hỏi Vu Tuyết Tình.

Còn không phải là chuyện của em à, buổi sáng phòng theo dõi bận bịu lắm, tạm thời những bệnh nhân đang nằm viện cũng đủ bận rộn rồi, ai ngờ đâu lại nhận thêm một người vào nữa. Mộc Tử vội vàng kê một đống thuốc, nói là phải dùng gấp, chỉ trong chốc lát đã viết xong lời dặn bác sĩ, chạy qua chỗ cô Cao thúc giục, không vội được à?
Vu Tuyết Tình tay chân nhanh nhẹn, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện, chỉ nói mấy câu thôi cũng đủ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Không ngờ lọc máu không chỉ giúp điều trị ngộ độc mà có thể trị cảm nắng nữa, đúng là thần kỳ.
Ông ấy không nhịn được khen sự thần kỳ của y học.

Về lý thuyết thì không khác nhau lắm, sau khi bị cảm nắng, cơ thể sẽ tiết ra số lượng lớn độc tố, những loại độc tố này sẽ làm tổn thương cơ quan nội tạng quan trọng, khi gan xuất hiện độc tính, tiểu quản thận bị tắc, đường tiêu hóa sẽ xuất huyết và tụ máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của bệnh nhân. Chúng ta lợi dụng máy móc quét sạch hết những loại độc tố và chất gây viêm để giảm bớt quá trình này, do đó cũng giảm khả năng gan của bệnh nhân bị tổn thương.
Một chức năng khác của lọc máu là đưa máu ra ngoài để hạ nhiệt sau đó chuyển về lại, làm nhiệt độ cơ thể bệnh nhân hạ thấp, tương tự cơ quan nội tang quan trọng sẽ được bảo vệ, nhất là chức năng não bộ.
Lý Mộc Tử chậm rãi nói, giới thiệu về tác dụng và nguyên lý hoạt động của máy lọc máu. Nhóm người Hứa Thiên An lắng nghe liên tục gật đầu.

Chị Phi Phi, hôm nay chị Mộc Tử trực ca, muốn đổi thuốc thì phải có sự đồng ý của chị ấy.
Cao Dĩnh ngại ngùng nói, vẻ mặt kỳ lạ.

Bác sĩ chủ trị không có ở đây, nhưng em thì có ở đây mà, em muốn trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân xảy ra vấn đề mà không xử lý sao?
An Phi thấy lời nói của Cao Dĩnh rất kỳ lạ, cô cũng do Mộc Tử dẫn dắt, nhưng chưa từng cảm thấy mình không quan tâm đến cái gì như vậy.

Chị Mộc Tử vừa xử lý rồi, điều trị bệnh phải cần một quá trình, chúng ta theo dõi tiếp rồi nói sau, có tình trạng gì thì phản ánh, nếu thật sự cần thiết thì chị ấy sẽ đổi thôi. Bác sĩ cấp dưới tùy tiện thay đổi lời dặn của bác sĩ cấp trên là hành vi không lễ phép.
Cao Dĩnh liến thoắng, không hề thấy mình có lỗi.

Phi Phi, hôm nay em không trực phòng giám sát, đợi Mộc Tử về rồi nói.
Vu Tuyết Tình vội vàng hòa giải, cô ấy biết An Phi nhìn thì hiền lành nhưng nổi giận thì như một khẩu pháo nhỏ, không sợ trời không sợ đất. Cao Dĩnh dám uyển chuyển từ chối không cho An Phi động vào, rõ ràng là ỷ vào việc sau này Lý Mộc Tử sẽ quản lý phòng giám sát, so với bọn An Phi thì có quyền cao hơn hẳn.
An Phi không nói câu nào xoay người rời đi, Mễ Lan đưa tay kéo cô lại nhưng bị cô hất ra, Mễ Lan nhanh chóng chạy theo cô, sợ cô kích động.
Trong văn phòng đối diện, Chủ nhiệm Thôi, Lý Mộc Tử và nhóm chiến sĩ của Hứa Thiên An đang thảo luận phương án điều trị tiếp theo, bước đầu đã quyết định là phải hạ sốt, truyền nhiều thuốc, bảo vệ các cơ quan nội tạng quan trọng, nhanh chóng tiến hành lọc máu. Mỗi phương án Lý Mộc Tử giới thiệu Hứa Thiên An đều không hiểu, nhưng chính ông ấy cũng từng được lọc máu, thậm chí cái mạng này của ông là nhờ lọc máu cứu sống.
An Phi nhận bệnh nhân, Lý Mộc Tử giục hộ lý lấy thuốc, cô Cao không giúp được gì, khó tránh trong lòng không thoải mái.

Cứ nghĩ rằng chỉ có em mới nóng như lửa đốt, không ngờ Mộc Tử cũng vậy. Mà chị ấy đâu rồi?
An Phi cười, che giấu sự xấu hổ.

Đến văn phòng thảo luận chuyện lọc máu cùng Chủ nhiệm và người nhà rồi.
Vu Tuyết Tình bĩu môi.

Cộc cộc
, một tràng gõ cửa truyền đến ngắt lời Lý Mộc Tử,
Vào đi.
Chủ nhiệm Thôi lớn tiếng nói.

An Phi đưa tay mở cửa ra, nhìn mọi người xung quanh, rồi đi đến cạnh Chủ nhiệm Thôi thấp giọng nói mấy câu, cô vừa nói Chủ nhiệm vừa gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.