• 945

Chương 236: BỊ CẢM NẮNG



Cái này mà là ngoại thương cấp cứu à?
Lục Viễn cười như không nhìn cô, nói thầm trong lòng:
Em đúng là mặt dày.

8

Tính chứ, rách thực quản cấp tính - thượng vị, sao không được xem là ngoại thương cấp cứu chứ?
An Phi đáp trả có 3lý, không hề e sợ.


Làm thì làm được, nhưng một mình anh không làm được đâu, ít nhất là cần sự giúp đỡ của Chủ 9nhiệm Từ hoặc Bảo Hoa nữa.
Lục Viễn thoải mái đồng ý, nằm ngoài dự đoán của An Phi.

Cậu ấy bị cảm nắng nặng, cảm nắng nặng bao gồm sốt co giật, sốt suy kiệt và sốt say nắng. Sốt say nắng là một chứng bệnh chí mạng, chủ yếu là đứng trong nhiệt độ cao quá nhiều nên mới nhanh chóng phát bệnh. Biểu hiện chủ yếu là: Sốt cao, ý thức mơ hồ, ngất xỉu, tỷ lệ tử vong cao, nhiệt độ cơ thể 41 độ C là dấu hiệu xấu, nhiệt độ cơ thể vượt quá 40 độ C, tỷ lệ tử vong 40%, quá 42 độ C thì tỷ lệ tử vong từ 70% trở lên.
An Phi nghiêm túc giải thích tính nghiêm trọng của việc cảm nắng.

Con nói nhiệt độ cơ thể vượt quá 40 độ thì tỷ lệ tử vong là 40%, vậy chẳng phải thằng bé vô cùng nguy hiểm sao?
Sắc mặt Hứa Thiên An dần dần khó coi, chính ông cũng từng trải qua ranh giới sinh tử, biết những gì An Phi nói là có căn cứ chứ không nói bậy. Nếu trong thời gian huấn luyện tân binh xảy ra chuyện thì bọn họ làm lãnh đạo cũng khó thoát tội.

A di đà Phật, tốt quá rồi6! Em sẽ đi tìm Chủ nhiệm để hợp tác, còn phải tìm xem còn phòng phẫu thuật không, haiz, một đống việc.
An Phi lúc thì 5phấn khởi, lúc lại đau khổ nhíu mày.
Lục Viễn không nhịn được hỏi:
Là người quen hay người thân à, sao quan tâm vậy?


Không phải đâu, thấy ông cụ tham gia tiệc cưới của con gái rồi lăn ra bệnh, đau lòng cho ông ấy nên mới giúp một tay thôi.
An Phi nhẹ nhàng trả lời, niềm vui lớn nhất của bác sĩ chính là bệnh nhân trong tay mình được điều trị khỏi, cô rất hưởng thụ niềm vui sướng này.
Sau khi An Phi báo cáo lên, Chủ nhiệm lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Từ, 10 phút sau, Chủ nhiệm Từ chạy tới khoa, sau khi kiểm tra bệnh nhân xong, ông ấy đồng ý nhận vào tổ ngoại thương cấp cứu, lập tức sắp xếp phẫu thuật. Người nhà vô cùng biết ơn An Phi, hơn một tiếng ở khoa Cấp cứu, cả quá trình An Phi dường như đều giúp bọn họ tiến hành thuận lợi, tránh khả năng xuất hiện nguy hiểm.

Nhất định phải vào phòng giám sát sao? Có phải thằng bé bị cảm nắng không? Bị cảm nắng thì uống chút Hoắc Hương Chính Khí Thủy(1) là khỏi rồi, có cần phải hoang mang thế không?
Ở nhóm này, Hứa Thiên An dẫn đầu, ông ấy và An Phi quen biết nên đã hỏi toàn vấn đề mà tất cả mọi người đều không hiểu, trong suy nghĩ của bọn họ, thể chất của binh lính là được khen ngợi nhất, ăn cái gì cũng tiêu hóa được, trúng nắng thôi thì đâu có gì đáng lo ngại.
(1) Hoắc Hương Chính Khí Thủy: Tên một loại thuốc ho Trung y.
Băng ca được đẩy vào phòng cấp cứu, nằm trên giường là một chiến sĩ trẻ tầm mười tám mười chín tuổi, nhắm nghiền mắt, môi miệng xanh tím, không ngừng run rẩy, quần áo cả người ướt đẫm. Trong nhóm người đi theo, dẫn đầu là người quen, đội trưởng cứu hỏa Hứa Thiên An, ông ấy đi vào thấy An Phi trực, khẽ mỉm cười:
Bác sĩ An, lâu rồi không gặp, còn nhớ chú không?


Đương nhiên là nhớ rồi, chú là anh hùng mà. Nhưng mới mấy tháng không gặp chú, cũng không tính là lâu quá đâu. Hôm nay chú đến bệnh viện làm gì vậy?
An Phi gượng cười, nếu Hứa Thiên An đã tự mình đến, xem ra tình huống không thể nào tốt được.

Chị Mạt Lỵ, tiêm tĩnh mạch 5mg Dexamethason, truyền 500ml nước muối sinh lý. Mễ Lan, thông báo phòng giám sát cấp cứu nhận bệnh nhân, xét nghiệm khí máu, máu thường quy và kiểm tra sinh hóa máu làm hết đi.
An Phi nghĩ một lúc, quyết định không giữ lại phòng cấp cứu làm chậm trễ thời gian, trực tiếp chuyển bệnh nhân vào phòng giám sát để điều trị.
Trong lúc Trương Mạt Lỵ rút máu, An Phi cặn kẽ hỏi những người chiến sĩ tập luyện chung lúc đó, cậu ấy phát bệnh thế nào, quá trình và bệnh trạng cụ thể sau khi phát bệnh.
Trong hành lang, bọn họ đẩy băng ca vào phòng theo dõi, một chiếc băng ca còn lại nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.

Nhường đường nào, nhường đường nào.
Hộ lý và một nhóm người mặc đồ huấn luyện lo lắng hô lên.

Không cần cảm ơn đâu, sau này mọi người tham gia hôn lễ thì uống rượu ít thôi, đùng để giông tố như thế này tái phát nữa.
An Phi xua tay đưa bọn họ vào phòng theo dõi nằm viện, không nhịn được dặn dò câu cuối cùng.

Nhất định, nhất định rồi, cũng không dám nữa đâu.
Người nhà liên tiếp gật đầu.

Cậu bé này là tân binh trong đội, đột nhiên bị sốt cao, trong đội đã điều trị rồi nhưng không thuyên giảm nên bọn chú vội đưa đến đây, sợ kéo dài bệnh tình.
Hứa Thiên An nói xong bèn kéo một người đàn ông trung niên bên cạnh sang, để ông ấy giới thiệu.

Tôi là bác sĩ trong đội, thằng bé sốt 41 độ, đã dùng những loại thuốc hạ sốt như Antondine, Dexamethasone, Naproxen cũng không có tác dụng gì, trên đường đến đây có co giật một lần, tình hình không tốt lắm.
Bác sĩ đội trả lời đơn giản dễ hiểu, xem ra bọn họ đã dùng hết những biện pháp có thể rồi, thật sự không thể điều trị được mới đưa đến bệnh viện. Ông ấy đổ mồ hôi đầy đầu, quần áo trước sau ướt đẫm.
Thì ra từ ngày hôm qua cậu chiến sĩ này đã bắt đầu sốt rồi, bởi vì là tân binh nên không dám xin nghỉ, kiên trì tập luyện, tối về cũng không ăn cơm. Hôm nay, trong lúc tập luyện cậu ta bị kiệt sức, thao tác sai nên bị giáo viên hướng dẫn phạt đứng, bây giờ nhiệt độ bên ngoài là 38 độ, đứng chưa được bao lâu thì ngất xỉu. Lúc đó giáo viên hướng dẫn sờ lên trán cậu phát hiện cả người cậu nóng bừng, mới biết cậu bị bệnh, lập tức đưa cậu đến chỗ bác sĩ quân y.
Quân y đo nhiệt độ cơ thể cậu lên đến 39 độ, vội vàng dùng thuốc hạ sốt, nhưng không ngờ càng dùng càng sốt cao, lên đến hơn 40 độ, hôn mê bất tỉnh. Giáo viên hướng dẫn và quân y lập tức báo cáo, đội trưởng Hứa và các chiến sĩ khác đưa cậu chiến sĩ trẻ đến đây, trên đường co giật một lần, quân y đã tiêm cho 10mg Diazepam.

Vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể nói là cố gắng hết sức để cứu chữa thôi chứ không chắc chắn giữ lại mạng sống 100%.
An Phi gật đầu khẳng định, hằng năm khoa Cấp cứu cũng có những ca không thể cứu được bệnh nhân bị cảm nắng, vậy nên trong mắt bọn họ, tử vong vì cảm nắng là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng trong mắt người bình thường thì cảm nắng cũng không phải là chuyện gì quá to tát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.