• 945

Chương 235: TRONG DỰ TÍNH VÀ NGOÀI DỰ TÍNH


Trương Mạt Lỵ truyền cho ông cụ 500ml nước muối sinh lý, An Phi mời khoa Tiêu hóa đến hội chẩn, khoảng 10 phút sau, Lưu Mỹ Cầm đã 8đến. Lẽ ra An Phi có thể trực tiếp nhận bệnh nhân, nhưng cô cứ có cảm giác khó hiểu chỗ nào đó, trong lòng có nghi ngờ nên cô mới3 mời khoa Nội tiêu hóa đến cùng xem.


An Phi, chuyện gì vậy, trong khoa chị vẫn còn một đống chuyện chưa làm xong này.
L9ưu Mỹ Cầm oán trách, 8 giờ 30 đến 10 giờ 30 sáng là khoảng thời gian bận rộn nhất của bác sĩ, thăm phòng, sửa lời dặn của bác sĩ,6 trao đổi bệnh tình, không thiếu việc gì.

An Phi vội vàng kể lại đầu đuôi sự việc, Lưu Mỹ Cầm hơi trầm ngâm khó hiểu hỏi:5
Xuất huyết đường tiêu hóa, em không nhận trực tiếp được à, sao phải tìm chị?

Một tiếng sau, ông cụ được đưa vào phòng nội soi. Sau khi truyền dịch, huyết áp của ông ấy đã ổn định, bớt nôn mửa, Lưu Mỹ Cầm giải thích với ông cụ, chỉ là nội soi dạ dày bình thường thôi. Trong kính phát hiện, toàn bộ vách thực quản có chứng viêm và sưng vù rõ rệt, do nôn mửa liên tục, axit làm bỏng thực quản, dù sao trong tình trạng bình thường, axit dạ dày không thể nào trào lên thực quản được.
Lúc soi đến chỗ giao dạ dày và thực quản của bệnh nhân, có hai vết rách rõ ràng, trong đó có một chỗ liên quan đến mạch máu, nhìn tốc độ chảy máu thì đây là động mạch máu. Lưu Mỹ Cầm dùng nhíp cầm máu nhưng không có tác dụng gì, xem ra là phải tiến hành phẫu thuật khoa Ngoại. Kính chuyển động, đi vào trong bụng, niêm mạc dạ dày bóng loáng, không bị xuất huyết.
Kết quả làm Lưu Mỹ Cầm phải nhìn An Phi với một cặp mắt khác xưa, nếu An Phi không kiên trì, cứ nhận bệnh nhân vào phòng bệnh, dùng thuốc cầm máu, vậy thì chỉ kéo dài bệnh tình, người bệnh sẽ bị sốc lại, ngoài ra còn có thể đánh mất cơ hội điều trị vì xuất huyết tái lặp. Cô là bác sĩ khoa Cấp cứu nhưng có thể cân nhắc đến vấn đề dưới góc độ của khoa Ngoại và khoa Nội, tình nguyện tự giúp đỡ bệnh nhân, đúng là đáng quý.
An Phi đã biết chị ấy không thể nào dễ dàng đồng ý như vậy, nên trực tiếp kéo chị ấy vào phòng khám bệnh khoa Nội cấp cứu. Kể hết mọi chuyện trước mặt Lâm Tuyết Mai, xin Lâm Tuyết Mai nói giùm mình. Lưu Mỹ Cầm có thể từ chối An Phi, nhưng một khi Lâm Tuyết Mai đã mở miệng thì chị ấy khó lòng từ chối. Lúc chị ấy còn chuyển khoa ở khoa Cấp cứu, chính Lâm Tuyết Mai đã dẫn dắt chị ấy, bây giờ gặp mặt còn phải gọi một tiếng cô Lâm.

Mỹ Cầm, Phi Phi nói có lý đó, ở khoa Cấp cứu không có nhiều người làm nội soi dạ dày, nhưng không phải là không thể làm được, hai khoa chúng ta sẽ hợp tác với nhau, không chừng có thể mở ra một không gian mới đó.
Lâm Tuyết Mai tỏ ý ủng hộ An Phi.

Cô Lâm, không phải là bọn em không tích cực, nội soi dạ dày cấp cứu nguy hiểm hơn nội soi dạ dày nhiều, nếu bệnh tình của bệnh nhân trở nặng, không thể giải thích với người nhà được thì chúng ta chẳng khác gì bê đá đập vào chân mình.
Lưu Mỹ Cầm không đồng ý.

Không được! Nội soi dạ dày là một trong những điều cấm kỵ của xuất huyết đường tiêu hóa, nếu làm xuất huyết nặng hơn thì sao đây?
Lưu Mỹ Cầm nhất quyết từ chối, trong quá trình nội soi dạ dày sẽ làm bệnh nhân nôn mửa, nôn rồi có thể làm xuất huyết nặng hơn, nên muốn nội soi dạ dày thì phải đợi đường tiêu hóa ngừng xuất huyết thì mới làm được.

Nhưng trong sách nói, trong vòng từ 24 đến 48 tiếng xuất huyết đường tiêu hóa có thể nội soi dạ dày được mà, có thể nội soi cầm máu được mà.
An Phi biết Lưu Mỹ Cầm không lớn gan, bất lực giải thích.

Trong sách là trong sách, hiện thực là hiện thực, bọn chị chưa từng làm như vậy.
Lưu Mỹ Cầm vẫn từ chối.

Chủ nhiệm Lưu, bệnh nhân này bên ngoài thì thấy không xuất huyết nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện cơn sốc, có khi nào bị vỡ mạch máu không? Nếu như bị vỡ mạch máu, có cần phải điều trị khoa Ngoại không? Để khoa Nội tiêu hóa nhận em sợ là làm chậm trễ thờời gian chữa bệnh.
An Phi nói ngắn gọn lo lắng trong lòng.

Tuy khả năng không cao nhưng không thể loại trừ được, nếu em đã nghĩ vậy rồi thì chắc cũng có ý kiến?
Lưu Mỹ Cầm thấy An Phi vẫn bình tĩnh, dáng vẻ đã tính xong xuôi, cảm thấy cô có ý kiến nhưng tạm thời không nói ra.

Em muốn nhờ chị nội soi dạ dày cho ông ấy.
An Phi cẩn thận hỏi thử.

Cứ để em làm việc với người nhà, chị đừng lo lắng gì cả, chỉ lo làm nội soi dạ dày là được rồi.
An Phi ôm việc, chặn đường lui của chị ấy.

Em cứ chuẩn bị tốt mọi thứ đi, rồi đưa bệnh nhân sang phòng nội soi.
Cuối cùng Lưu Mỹ Cầm cũng khuất phục, An Phi vội vàng cười cảm ơn chị ấy, đồng ý chuyện này là từ tình cảm, không đồng ý là do chức trách.
Nói chuẩn bị là bao gồm hai phương diện, một là điều kiện thể trạng của bệnh nhân, để đi nội soi dạ dày, việc đầu tiên là phải ổn định huyết áp, bổ sung nhiều nước, cũng chính là mục đích để truyền dịch cấp tốc cho bệnh nhân, thứ hai là cần có sự đồng ý của người nhà, An Phi tích cực giải thích, ký hết tất cả giấy tờ đồng ý.
Nội soi dạ dày xong, người nhà lại đẩy bệnh nhân về lại phòng cấp cứu, khoa Nội tiêu hóa không làm gì được xuất huyết, vấn đề tiếp theo liên quan đến phẫu thuật, ai sẽ làm phẫu thuật đây?


Bác sĩ, nhất định phải để bác sĩ giỏi nhất phẫu thuật cho ba tôi, chúng tôi không tiếc tiền đâu mà!
Bây giờ cô dâu mới không băn khoăn vấn đề nằm viện nữa, bắt đầu thúc giục phẫu thuật.


Đúng, ông cụ vì chúng tôi mà xảy ra chuyện, chúng tôi muốn mời chuyên gia tốt nhất.
Con rể đứng cạnh nhanh chóng tán thành ý kiến, trong lòng anh ta vô cùng xấu hổ, uống rượu đến mức làm ba vợ phải phẫu thuật, người nhà mình làm việc thật không đáng tin.

An Phi gọi điện cho khoa Ngoại tổng quát, bác sĩ hội chẩn trong điện thoại nói với cô, muốn phẫu thuật nhanh nhất cũng phải đến buổi chiều, bây giờ không có người, tất cả mọi người đều đã phẫu thuật hết rồi. Nhưng vừa nghe nói vấn đề nằm ở thực quản lại lắc đầu quầy quậy, nói là chuyển cho khoa Ngoại lồng ngực phẫu thuật, bọn họ chỉ phẫu thuật khoang bụng thôi, thực quản nằm ở lồng ngực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.