• 466

Chương 234: PHONG TỤC GÂY HỌA



Anh nói ai là người ngoài?
Khương Thiệu Vân bất mãn trừng mắt nhìn anh ấy, Dư Hạo Nhiên lập tức không dám lên tiếng, cườ8i khan ha ha.


Vợ thật mạnh mẽ!
Triệu Nam Sinh vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nịnh nọt giơ ngón cái với 3Khương Thiệu Vân.


Được rồi, uống say cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, mau về nhà đi, đừng vào khoa dọa mọi9 người nữa.
Khương Thiệu Vân sẵng giọng, bảo người bên cạnh Triệu Nam Sinh đưa anh ta về nhà.

Bác sĩ, tình hình ba tôi thế nào rồi?
Một cô gái trẻ tuổi trang điểm đậm mặc váy đỏ lo lắng hỏi An Phi, xem ra là cô dâu mới, đi sau là một chàng trai ăn mặc chỉnh tề, đây chắc là chú rể, ngoài ra là một vài người thân khác.

Tôi phải hỏi bệnh sử trước rồi kiểm tra tiếp thì mới chẩn đoán được, các cô mới vừa vào phòng cấp cứu, tôi còn chưa khám cho bệnh nhân, chưa hỏi bệnh sử, nếu trả lời cô được thì không phải là bác sĩ đâu, là thầy bói đấy.
An Phi nhịn không được châm chọc, cô có sao nói vậy thôi, người nhà không thể nổi giận với cô được.

Tối hôm qua ông cụ uống bao nhiêu rượu? Nôn bao lâu rồi? Nôn ra màu gì? Ngất lúc mấy giờ? Ngất xỉu ở đâu? Ai phát hiện? Ngất xỉu bao lâu thì tỉnh lại? Có bị ngã xuống không? Mấy người ai sẽ trả lời đây?
An Phi hỏi một hơi các câu hỏi liên quan đến bệnh tình, nhìn qua người nhà một lần.
Nói đến chuyện này thì chỉ còn là bất đắc dĩ, trong mắt người khác là châu là ngọc, nhưng trong mắt vài người chỉ là cát sỏi, mà thậm chí còn không bằng cát sỏi, đến bây giờ không thể nói rõ chuyện tình cảm được, thích hợp hay không chỉ đương sự mới biết.
An Phi buồn chán đi qua đi lại trên hành lang, đang suy nghĩ có nên đến xin Trương Mạt Lỵ nghỉ phép để đến phòng trực nghỉ ngơi một chút không, đột nhiên tiếng 120 chói tai từ xa truyền đến. Cô tò mò chạy ra quầy phân khoa đợi, xem có phải là bệnh nhân đến không.
2 phút sau, xe 120 đã đến, hộ lý nhanh chóng kéo băng ca ra đón, một người đàn ông lão niên được khiêng từ trên xuống, sắc mặt tái nhợt. Hộ lý ra dấu OK với An Phi, cô nhanh chóng bước đến, hỏi bác sĩ xe tình huống gì.
An Phi trực ca ngà6y, hỏi thăm hai con ma men xong, tiếp tục trực ca. Phòng cấp cứu bận rộn từng giây từng phút nhưng cũng có lúc ngồi chơi.5 Đối diện phòng cấp cứu là phòng khám khoa Nội cấp cứu, xéo đó là khoa Nội tim và phòng khám bệnh khoa Ngoại thương cấp cứu.
Vương Dịch Tường đang trực phòng bệnh, An Phi vào phòng khoa Nội trò chuyện với Chủ nhiệm Lâm, rồi lại đến khoa Ngoại tìm Lục Viễn nói chuyện. Ba người trẻ tuổi trong khoa Ngoại, Lục Viễn tốt tính nhất, nó chuyện hài hước, dù là thiên văn hay địa lý, trong nước ngoài nước, chuyên môn hay tạp vụ, đều có thể nói vài câu, tính tình lại hoạt bát. Không giống Lưu Tử Quang kiêu ngạo, Chu Bảo Hoa lạnh lùng.
An Phi cảm thấy anh ta tương tự Quách Cường, nhưng ít bảo thủ, nhiều khí phách hơn Quách Cường. Nếu cô không có Vương Dịch Tường, chắc cô cũng sẽ rất vừa lòng với anh ta. Nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng kỹ năng, gia thế và nhân phẩm đều hơn Tôn Hạ Bình, nhưng Lữ Tiêu Tiêu lại không cảm nắng anh ta. Bị An Phi hỏi thì cô ta tức giận, nói là chơi với anh ta từ nhỏ đến lớn, xem anh ta là bạn thân, không có cảm giác gì.

Chúng tôi nhận bệnh nhân từ khách sạn đến, nói là hôm qua tham gia hôn lễ uống nhiều quá, lúc về thì cứ nôn mãi, nôn đến mức ngất xỉu trong toilet, được người nhà phát hiện rồi gọi 120.
Bác sĩ xe trao đổi bệnh tình với An Phi.
Trong lòng An Phi nghĩ thầm, xem ra là giống Triệu Nam Sinh và Dư Hạo Nhiên, mời nhiều rượu quá. Phong tục cũ này đúng là hại chết người, làm gì thì cũng phải uống đến khi người ta gục thì thôi, rõ ràng là kiếm chuyện, nếu xảy ra chuyện gì thì hai bên cũng khó nhìn mặt nhau.
Băng ca đưa vào phòng cấp cứu, Trương Mạt Lỵ gắn máy giám sát cho bệnh nhân, huyết áp 90/60mmHg, chỉ nhìn huyết áp thôi thì không phải là cơn sốc, nhưng huyết áp này đối với một ông lão là hơi cao, trước đó bệnh nhân lại còn ngất xỉu, sợ là có liên quan đến tụt huyết áp đột ngột, đợi sau khi đặt bệnh nhân nằm thẳng ra, huyết áp đã chuyển biến tốt đẹp, thần trí dần khôi phục.
Nhóm người nhà không ai trả lời được, họp lại cùng nhau thảo luận rồi mới thống nhất ý kiến, An Phi tận dụng khoảng thời gian này rút máu bệnh nhân đi làm xét nghiệm và sinh hóa máu.

Hôm qua chúng tôi tổ chức tiệc cưới, tửu lượng của ba tôi rất kém, không uống nhiều được, lúc đó thì không sao cả, nhưng về khách sạn lại nôn. Lúc đầu nôn cơm, sau đó thì nôn ra dịch màu đen, không uống nước được, cứ uống vào là nôn ra. Sáng nay lúc anh họ tôi đi gọi ba tôi ăn cơm, ba tôi nói chóng mặt, anh ấy đỡ ba tôi đi toilet, ba tôi ngất xỉu trong toilet, khoảng 5 phút sau, anh họ phát hiện điều bất thường nên bế ba tôi ra đặt lên giường, rồi gọi điện cho tôi. Nói chuyện điện thoại xong thì ba tôi tỉnh, ba tôi không té ngã đập đầu.
Cô gái trẻ tuổi miêu tả kỹ càng với An Phi.

Trước giờ ông cụ có bệnh huyết áp cao, tiểu đường hay các bệnh mạch vành không?
An Phi tiếp tục truy hỏi.

Có bị huyết áp cao, bệnh bao tử, không có bệnh tiểu đường hay bệnh mạch vành.
Cô gái khẳng định nói.

Kết quả phân tích khí máu đã có, huyết sắc tố của bệnh nhân chỉ có 9gl, thuộc loại thiếu máu cường độ thấp. Kết hợp với bệnh sử ngất xỉu của bệnh nhân, An Phi nghi ngờ ông ấy bị xuất huyết đường tiêu hóa, sốc xuất huyết.


Ba cô cần nhập viện, có thể ông ấy bị xuất huyết đường tiêu hóa.
An Phi cầm tờ xét nghiệm, giải thích cặn kẽ với người nhà, cô gái còn chưa lên tiếng, bệnh nhân nằm trên giường đã không yên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.