• 945

Chương 243: TAY NGHỀ CAO SIÊU



Ba em đề cử, đội trưởng Hứa đi đón, thử một lần trước đi, tình trạng thế này rồi còn tệ hơn nữa được sao?
Sự dứt khoát t8rong mắt An Phi khiến Lý Mộc Tử bình tĩnh lại. Cô biết với bản lĩnh của An Quốc Cường, chắc chắn sẽ không đề cử một người3 vô dụng.

Ông cụ Trương không nhiều lời, lấy bộ châm cứu trong ba lô ra, nhìn qua là đồ cổ khá lâu rồi, kim tiêm 9sáng bóng, chuôi kim dùng một miếng đồng bọc lại, chắc là thường xuyên mài nên mới sáng bóng như vậy.


Ông ấy dùn6g kim châm cứu cổ.
An Phi đã nhìn thấy chín cây kim châm cứu, dài ngắn to nhỏ không đồng đều, cô không nhịn được khẽ nói5 với Lý Mộc Tử, cô nhìn thấy kim châm cứu trong tủ sách của ba mình y hệt của ông cụ.

Anh bạn nhỏ, cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?
Ông cụ ôn hòa hỏi.

Con tên Vương Thạch Miểu, năm nay 19 tuổi.
Giọng nói của chiến sĩ không lớn, hơi khàn khàn, nhưng câu trả lời không khác trong bệnh án, cậu thật sự đã tỉnh.
An Phi tiễn ông cụ ra, phấn khởi báo với Hứa Thiên An, Vương Thạch Miểu đã tỉnh lại, những người ở ngoài cũng rất ngạc nhiên, vô cùng biết ơn, muốn giữ ông lại ăn cơm nhưng ông cụ từ chối, nói trong nhà còn bệnh nhân đang đợi, Hứa Thiên An tự mình tiễn ông về.

Huyệt này tên là Khí Hải, khí hải là nguyên khí biển, dùng để bồi bổ nguyên khí. Những người có chứng khí âm lưỡng thoát thì dùng ngải cứu hơ để điều trị, làm bệnh nhân tỉnh lại.
Bệnh nhân không có phản ứng gì, ông cụ không vội vàng chút nào, vừa điều trị vừa giải thích với mọi người.

Hình như mí mắt cậu ấy động đậy rồi.
Mễ Lan đứng đầu giường bệnh, ngạc nhiên hô lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người nhìn kỹ, đúng thật là chiến sĩ đã hôn mê bốn ngày không có phản ứng gì, bây giờ mí mắt run run, giống như đang giãy giụa, muốn mở mắt.
Ông cụ Trương rất thính tai, An Phi nói chuyện không lớn nhưng cũng không tránh được lỗ tai của ông, ông quay đầu nhìn An Phi, rồi rút một cây kim ra bắt đầu châm cứu, hơn một tiếng sau, châm cứu xong, trên đầu ông cụ đổ đầy mồ hôi. Mấy người bên cạnh không hiểu gì, chỉ nhìn chằm chằm bệnh nhân, hy vọng cậu có phản ứng, nhưng mà cũng không có gì.
Những người ở đây bắt đầu nhụt chí, học giả tiếng tăm cũng không có gì đặc biệt.
Ông cụ dọn kim lại, lấy cây ngải cứu ra, đốt rồi hơ dưới rốn bệnh nhân một tấc, cầm như mỏ chim.
Hơ ngải cứu được 5 phút, ông cụ đột nhiên hét to:
Tỉnh!''
Mọi người cho là ông đang cố ý lừa bịp, trong lòng thầm nói lần điều trị này xem như là trò hề rồi. Nhưng ngay sau khi ông la lên, tình huống không ai nghĩ đến lại xảy ra, chiến sĩ mở hai mắt, đôi mắt trong veo chứ không hề đờ đẫn.
Mọi người sững sờ, ông cụ đúng là tay nghề cao siêu.

Chúng ta điều trị mấy ngày cũng không bằng một thầy lang làm một tiếng đã hiệu quả, nghĩ lại thì thật thất bại.
An Phi quay lại phòng giám sát, nhìn thấy Mễ Lan đang oán giận với Lý Mộc Tử.

Em đừng nói thầy lang này thầy lang kia? Tay nghề của người ta là gia truyền đó, không phải ai cũng làm được. Ba chị nói ông ấy là chuyên gia châm cứu, hơn nữa ba chị xuống nông thôn mới gặp được ông ấy, em nghĩ xem, đã hơn 30 năm rồi, mà không tay nghề cao siêu được à? Có vài thứ trong Trung y chúng ta không thể giải thích được, có thể gặp được một lần cũng là duyên phận.
An Phi ngồi xuống ghế, nghỉ chân một chút, ông cụ điều trị một tiếng, bọn họ cũng đứng một tiếng đồng hồ.

Đúng vậy, cháu trai nhà em lúc sinh ra bị mẩn ngứa, điều trị ở khoa Da liễu bệnh viện chúng ta suốt hai tháng cũng không hiệu quả, cuối cùng đồng nghiệp của chị em lại giới thiệu một phòng khám nhỏ, trị một tuần thôi là khỏi. Chị em nói xong, làm em mất mặt vô cùng.
Mễ Lan tự đánh trống lảng thở dài.

Đừng vội, còn phải đợi lát nữa.
Ông cụ cười híp mắt nhìn mọi người mừng rỡ, tay không hề rối loạn.
Sau khi hơ ngải cứu ở khí hải khoảng mười lăm phút, ông đưa ngải cứu lên đỉnh đầu chiến sĩ, vẫn lúc lên lúc xuống như chim mổ. Trong miệng lẩm bẩm:
Đây là huyệt Bách hội, Bách hội chư dương, dùng để bồi bổ dương khí.

Động tác trong tay ông không ngừng lại, mí mắt chiến sĩ từ từ ngừng run, hy vọng vừa mới xuất hiện trong lòng mọi người lập tức thành thất vọng.

Y học là khoa học thực tiễn, có thể trị hết bệnh chính là đạo lý. Cuối cùng người có thể giúp bệnh nhân tỉnh lại chính là ông cụ Trương, nhưng nếu mấy ngày trước chúng ta không điều trị tích cực thì không biết tính mạng của bệnh nhân có duy trì được đến bây giờ không, vậy nên đừng coi nhẹ mình, lo làm bài đi.
Lý Mộc Tử nhìn nhận vấn đề không giống Mễ Lan, cô ấy chưa bao giờ tin rằng trong những ca bệnh nặng, Trung y có ưu thế hơn Tây y, dù sao nhân tài như ông cụ Trương vô cùng hiếm có, có thể chữa được cho bao nhiêu người đây?

An Phi trực ca đêm, mọi chuyện đã xong, cô nghỉ ngơi một chút rồi về nhà. Ca đêm mùa hè trong khoa Cấp cứu lúc nào cũng rất rối ren, chủ yếu là do trời nóng, thức ăn dễ hư, ngày nào cũng có rất nhiều bệnh nhân viêm dạ dày và ruột đến bệnh viện truyền dịch. Hơn nữa, thời tiết nóng bức, ban ngày mọi người không ra ngoài, buổi tối thì chơi đến đêm, uống rượu, gây sự, cãi nhau dĩ nhiên nhiều hơn, khó tránh khỏi tranh cãi, một chút việc nhỏ cũng bị xé ra to.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.