• 466

Chương 244: CHỨC TRÁCH



Chị Mạt Lỵ, mau thông tĩnh mạch cho cậu ấy, hai đường, một đường truyền 500ml nước muối sinh lý, một đường truyền huyết tương 706. 8Mễ Lan, mau đi gọi Lục Viễn đến.
An Phi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của mình, cổ họng khô khốc, đôi tay khẽ run, nhưng cô không3 thể kìm chế được cơn sợ hãi đang âm thầm dâng lên trong lòng, cô sợ Quý Siêu sẽ chết trước mặt mình như vậy. Thậm chí cô còn muốn 9dùng tay chặn vết thương lại, để miệng vết thương không chảy máu nữa.


Tránh ra, để anh.
Lục Viễn vừa vào phòng đã thấy vẻ6 mặt An Phi kỳ lạ, vội vàng bảo Mễ Lan kéo cô qua một bên. Anh ta vừa nhìn thấy người bị thương, sắc mặt cũng trắng bệch. Anh ta và5 Quý Siêu sống cùng nhau trong khu nhà bệnh viện từ nhỏ, bây giờ thấy tình trạng thế này, trong lòng anh ta còn đau đớn hơn An Phi.


Anh Viễn, là bị dao đâm, miệng vết thương nằm ở thận trái, không biết có tổn thương lá lách không, chảy rất nhiều máu, bọn em không đo huyết áp được, muốn truyền dịch cũng không tìm thấy mạch máu...
Cuối cùng, bác sĩ theo xe cũng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống cạnh băng ca bật khóc.
Trương Mạt Lỵ nhanh tay ghim ống truyền dịch xong, rút máu làm kiểm tra thường quy, sinh hóa máu, tìm máu phù hợp. Nhưng máu trong ống nghiệm của Quý Siêu không sệt và đỏ thẫm như người bình thường, chỉ có màu đỏ nhạt, lỏng như nước.
Trong hàng lang, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, một nhóm người vọt vào, dẫn đầu là Chủ nhiệm Quý, phía sau ông là một vài Chủ nhiệm của khoa Ngoại, trong đó có hai người vẫn còn mặc quần đùi và áo ba lỗ, rõ ràng là chưa kịp thay quần áo. Phía sau là một nhóm người trẻ tuổi, đa số là con cái trong khu nhà bệnh viện.
Chủ nhiệm Quý vừa nhìn thấy con trai nằm trong vũng máu, ông lảo đảo đứng không vững, Lục Viễn vội mang cái ghế đặt ở đầu giường, dìu ông ngồi xuống. Lục Viễn biết tất cả các Chủ nhiệm khoa Ngoại, lập tức giải thích sơ tình hình. Bọn họ chia nhau ra khám cho bệnh nhân, ai cũng nhíu mày, xem ra tình huống không lạc quan lắm. Ít nhất là sẽ bị mất một quả thận, có khả năng làm tổn thương động mạch thận, gây xuất huyết nặng.

Sao lại thế này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Những người trẻ tuổi hỏi chàng trai đi cùng xe 120, xem ra cậu ta là đương sự, sau khi vào cửa, cậu ta cứ buồn bã đứng dưới chân giường trông chừng, không nói một tiếng.

Nhóm chúng tôi đang uống rượu, bên cạnh cũng có một nhóm đang uống rượu, bàn chúng tôi có người huýt gió một tiếng, người bên cạnh không vừa lòng, nói chúng tôi khiêu khích bọn họ, Quý Siêu vốn không ngồi cùng bàn với chúng tôi, chỉ đến khuyên giải, không ngờ bọn họ ra tay độc ác, đứng dậy đánh người. Tất cả mọi người uống rượu đều động tay động chân, kết quả... Kết quả không rõ làm sao, Quý Siêu bị bọn họ đâm một nhát...
Chàng trai bụm mặt không nói được nữa.

Báo cảnh sát chưa?
Lục Viễn nghe vậy bèn truy hỏi. Mặc kệ Quý Siêu sống hay chết, đây không phải là chuyện nhỏ, không thể tự giải quyết riêng được.

Khóc cái gì nữa, mau rút máu đi.
Lục Viễn hét to, Quý Siêu bị sốc là do mất máu, việc quan trọng nhất một là phải truyền máu, hai là phải tìm ra vị trí xuất huyết để phẫu thuật cầm máu. Truyền máu là điều quan trọng nhất, nếu không truyền máu, không có huyết áp, thì sẽ không có cơ hội phẫu thuật, Quý Siêu chắc chắn phải chết.

Vâng.
Bác sĩ theo xe vội vàng đứng dậy, chạy ngay đi.

Quay lại, anh còn chưa cầm mẫu máu mà!
Lục Viễn và An Phi cùng nhau hô lên.
Trương Mạt Lỵ nhanh chóng treo túi máu lên truyền cho Quý Siêu, đột nhiên máy giám sát điện tâm đồ của Quý Siêu từ từ chậm dần, rồi thành một đường thẳng tắp.

Tiểu Siêu à!
Chủ nhiệm Quý kêu khàn cả giọng, lập tức tiến lên ấn ngực cho con trai.

Tiêm 2mg Adrenalin vào tĩnh mạch, truyền 200mg Dopanmine và 500ml nước muối sinh lý.
An Phi vội đưa ra lời dặn bác sĩ.

Hình như bên kia cũng có người bị thương, ai cũng vội vàng cứu người nên chưa báo cảnh sát.
Mặt chàng trai trắng bệch, cậu ta nói dối, không phải là lo cứu người mà chưa báo án, mà là không dám báo án, hai bên đều có người bị thương, cảnh sát tham gia vào chí ít sẽ bị tạm giam, không ai muốn liên lụy vào.

Tránh ra, tránh ra.
Trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, một chiếc băng ca cấp cứu đưa đến cửa phòng cấp cứu, căn phòng cấp cứu vốn chật chội đột nhiên bị chen lấn vào. Người nằm trên băng ca là một thanh niên chảy máu đầu, trên tay áo ngắn bị nhuộm đỏ hơn một nửa, không nhúc nhích.

Là bọn họ!
Chàng trai vừa nói vừa chỉ vào nhóm người, la lên.
Nhóm người mới vừa vào nhìn Quý Siêu nằm trên giường, đúng là oan gia ngõ hẹp, tự nhiên lại đến cùng bệnh viện, trong phút chốc, đôi bên lại giương cung bạt kiếm lên.

Lộn xộn cái gì nữa, đã đến bệnh viện cả rồi mà còn sợ chuyện nhỏ à? Đây là bệnh viện, là nơi khám bệnh, mấy người muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh.
Lục Viễn lạnh lùng quát.
Bác sĩ xe 120 đã cầm hai túi máu về, vừa vào cửa lập trước giao máu cho Trương Mạt Lỵ truyền, Mễ Lan và An Phi vội vàng giải tán người nhà và bệnh nhân vây xem trong phòng cấp cứu, ai truyền dịch thì đi truyền dịch tiếp, ai nằm viện thì về chỗ nằm. Những bệnh nhân khoa Nội mới đến tạm thời sang phòng khám bệnh khám, không vào khoa Cấp cứu nữa. Chỉ trong giây lát, phòng cấp cứu chỉ còn lại hai nhóm người.
Lục Viễn đang đi kiểm tra người bị thương, nghe thấy tiếng Chủ nhiệm Quý kêu lên, biết tình hình không ổn, vội chạy qua hỗ trợ. Nhưng một người thân trong nhóm người kia giơ tay ngăn anh ta lại,
Cứu anh em tôi trước đã!



Anh em cậu tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nếu cậu ấy chết thì không chỉ một người phải ăn cơm tù đâu.
Ánh mắt Lục Viễn sắt bén đảo qua người bọn họ, kiềm chế cơn kích động đánh bọn họ.

Người kia từ từ buông tay ra.

Lúc Lục Viễn đi sang, mấy người trẻ tuổi đã ấn ngực thay Chủ nhiệm Quý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.