Chương 245: GIẰNG CO
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1284 chữ
- 2022-02-06 09:39:00
Quý Siêu bị thương nặng, bây giờ chưa biết sống trên ra sao, không phải là hắn ta đang giả bộ hôn mê đó chứ?
Trong lòng Lục Viễn nghi8 ngờ, kiểm tra cẩn thận hơn. Sau khi kiểm tra toàn bộ, ngoại trừ đầu bị thương thì những chỗ khác không có vết thương. Khám xong tính 3mạng của hắn tạm thời ổn định, sắc mặt hồng hào, huyết áp bình thường, nhưng thật sự là đang hôn mê, kích thích mạnh cũng không có phả9n ứng.
Mau đi chụp CT sọ não đi, rút máu xét nghiệm và sinh hóa máu, truyền thuốc.
Lục Viễn viết giấy chỉ định xong đưa cho 6người nhà.
Lục Viễn rất muốn đi cùng, nhưng tối nay anh ta phải trực, tình hình không cho phép nên đành thôi.
Đã có kết quả chụp CT sọ não của Tư Khánh Hoa, trên kết quả biểu hiện: Xuất huyết dưới vết thương, nhiễm trùng thùy trái, da đầu sưng tấy, xoang hai bên ứ dịch.
Bóng người chợt xuất hiện ngoài của, Trưởng khoa Hứa khoa Bảo hiểm y tế và tổng phụ trách ca trực Vương Dịch Tường đến. Trưởng khoa Hứa vào trong, chào hỏi những người đồng nghiệp đang cứu chữa cho Quý Siêu, rồi đi đến đối diện, gật đầu với người đàn ông trung niên:
Chào Tổng giám đốc Tư.
Vương Dịch Tường tham gia vào đội ngũ cứu chữa.
Trưởng khoa Hứa, đến bệnh viện các anh có ổn không? Khánh Hoa nhà chúng tôi bị người ta đánh bất tỉnh.
Người được gọi là Tổng giám Tư nói chuyện mập mờ, mang theo kiểu cấp trên khinh thường nhân viên.
Tất cả mọi người sững sờ, người đàn ông trung niên không ngờ Lục Viễn biết thân phận của Tư Khánh Hoa, nhìn xung quanh một chút, tìm góc của camera, cúi người nhặt tờ giấy xét nghiệm lên, không nói lời nào đi đóng tiền.
Người đàn ông chưa kịp trở lại, tiếng bước chân hỗn loạn lại vang lên, một nhóm người tràn vào phòng cấp cứu, đứng giữa là một ông cụ trên dưới 60 tuổi, mang theo áp lực vô hình, sắc mặt u ám. Những người đi theo ông ấy khác hẳn người đưa Tư Khánh Hoa đến, thuộc dạng thư sinh.
Không tiêm thuốc thì truyền dịch có tác dụng gì, không phải lừa người đó chứ?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi, vứt tờ giấy danh sách chỉ định xuống, mấy người trẻ bên cạnh ông ta tiến lên một bước, muốn đánh Lục Viễn.
Lục Viễn lùi lại, lạnh lùng nói:
Đây là bệnh viện, không phải là nơi để mấy người ra oai, phá đám không cứu được người, anh ta có chuyện gì thì mấy người cứ tự đi mà giải thích với nhà họ Tư
.
Bác sĩ, anh cho anh em tôi truyền thuốc gì?
Một người đàn ông trung niên giơ tay ngăn cản Lục Viễn, cảnh giác hỏi5.
Nước muối sinh lý, không tiêm thuốc, bây giờ vẫn chưa biết tình trạng anh ta thế nào, đặt ống dẫn trước rồi tính tiếp.
Lục Viễn lạnh lùng giải thích.
Chú làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi nữa, đợi ở cửa phòng phẫu thuật vậy.
Chủ nhiệm Quý cười khổ, từ chối ý tốt của anh.
Quý Siêu được đưa tới phòng phẫu thuật cấp cứu, xét thấy không gian có hạn, cuối cùng chỉ có hai lão Chủ nhiệm đi vào tham gia phẫu thuật, là trụ cột của hai khoa, bác sĩ gây mê và y tá dụng cụ.
Không ổn, hiện tại bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê, có biểu hiện bệnh tình trở nặng, nếu cứ tiếp tục gia tăng xuất huyết, xuất hiện tụ máu bầm thì phải phẫu thuật giảm đè nén, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Viễn cố gắng giải thích đơn giản.
Chúng tôi phải làm gì bây giờ? Chuyển đến Bắc Kinh được không?
Tổng giám đốc Tư nghe xong, sắc mặt như tro tàn.
Điều kiện của phòng phẫu thuật cấp cứu... Haiz, chuyện đã ra nông nỗi này thì chỉ làm vậy được thôi.
Chủ nhiệm Kiều gật đầu đồng ý, bảo người thanh niên bên cạnh sắp xếp bác sĩ gây mê và dụng cụ phẫu thuật.
Lão Quý, chúng tôi sẽ lập tức kiểm tra để phẫu thuật, sẽ cố gắng hết sức, anh phải cố gắng lên.
Chủ nhiệm Kiều nắm chặt tay Chủ nhiệm Quý, giọng nói kiên định.
Tổng giám đốc Tư, Khánh Hoa bị bọn họ làm bị thương đấy.
Một người trẻ tuổi đứng cạnh giường chỉ vào Quý Siêu, hung dữ nói.
Nếu con tôi chết thì con trai ông cũng đừng hòng sống.
Chủ nhiệm Quý nghe thấy lời nói của người trẻ tuổi, đi đến trước mặt Tổng giám đốc Tư, ánh mắt nổi lửa giận, gằn từng tiếng độc ác.
Phòng phẫu thuật xa phòng cấp cứu quá, Quý Siêu chịu đựng nổi không?
Chủ nhiệm Lưu vô cùng lo lắng, ông là người nhìn Quý Siêu lớn lên, nên cũng rất đau lòng.
Làm ở phòng phẫu thuật cấp cứu, máy thở, đèn mổ, máy gây tê đều có cả, có thể mời bác sĩ gây mê đến đây.
An Phi ngẩng đầu vội tiếp lời.
An Phi luôn đứng trước giường Quý Siêu phụ trách cứu chữa, Trình Hiểu Phong đặt ống thông tĩnh mạch trung tâm xong, chuyển 400ml hồng cầu vào mạch máu, huyết áp tăng lại, nhưng Quý Siêu lại giống như một túi nhựa bị thủng rỉ nước, vừa truyền vào trong vừa bị rỉ ra ngoài, có truyền thế nào cũng vô dụng.
Chủ nhiệm Kiều nhíu mày nói với mấy Chủ nhiệm khoa Ngoại:
Mấy anh bạn già, lên bàn mổ đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, đợi lát nữa tái phát lại thì chắc không có cơ hội phẫu thuật nữa đâu.
Lục Viễn cầm kết quả CT sọ não và tất cả những kiểm tra phụ trợ cẩn thận xem đi xem lại, rồi khám đi khám lại cho Tư Khánh Hoa, anh ta thở dài.
Tình hình thế nào rồi?
Tổng giám đốc Tư đè nén sự run rẩy trong giọng nói, Tư Khánh Hoa là con trai duy nhất của ông ta, từ lúc nhận được tin đến giờ, trái tim ông ta như bị treo lơ lửng.
Ông...
Một nhóm người sau lưng tổng giám đốc Tư định tiến lên, thấy sau lưng Chủ nhiệm Quý cũng có một nhóm, tình hình khó khống chế.
Được rồi, cứu người trước, còn đúng sai thì để sau rồi tính.
Chủ nhiệm Hứa được gọi là nham hiểm lúc nào cũng mỉm cười, bây giờ mặt trầm như nước, giống như cái đinh đứng giữa đám người, giơ tay tách bọn họ ra, gào to.
Lão Kiều, chúng ta là anh em không nói vậy, Siêu Nhi nhờ cả vào anh.
Chủ nhiệm Quý nghẹn ngào nói, bây giờ trong lòng ông rất loạn, vừa muốn xông lên liều mạng với người nhà họ Tư, vừa muốn vào phòng phẫu thuật với con, vừa mất hết can đảm, không biết nên để trái tim ở đâu nữa.
Chủ nhiệm Quý, con đưa chú về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?
Vương Dịch Tường dè dặt hỏi.
Vào phòng giám sát, nếu tụ máu bầm thì phải phẫu thuật ngay. Lộ trình đến Bắc Kinh quá dài, nhỡ trên đường bị tụ máu bầm, không có cơ hội điều trị thì chắc chắn phải chết.
Lục Viễn xóa bỏ ý định chuyển viện của ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.