• 466

Chương 247: CHÚT TÂM TƯ


Trong điều trị mãn tính, phải cố gắng hạn chế dùng những loại thuốc thuộc Opoid(1) càng nhiều càng tốt, để nồng độ trong máu không thay đổi nhưng vẫn8 giảm đau. Thực tế, xét thấy loại thuốc này rất độc nên bệnh viện quản lý nghiêm khắc, chỉ có những bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối mới được đến lấy 3morphine dùng.

(1) Opoid: Thuốc giảm đau nhóm opioid là nhóm các chất tự nhiên và tổng hợp. Opioid bao gồm các loại thuốc phiện (opiat), các9 loại thuốc có nguồn gốc từ thuốc phiện, bao gồm cả morphine.

Bà ngoại An Phi bị ung thư đầu tuyến tụy, là một loại ung thư vô cùng đau đớn.6 Lúc trước An Quốc Cường đã cho bà dùng thuốc Trung y để bồi bổ, bây giờ xem ra đã đau thêm, chỉ có thể dùng morphine khống chế cơn đau tạm thời. Ch5ỉ cần dùng cẩn thận thì sẽ khống chế được tính gây nghiện, nhưng mà thuốc này chỉ được dùng từ hai đến ba ngày, An Phi cũng không dám dùng lâu hơn, cô hy vọng bà ngoại có thể chống chịu một thời gian.
An Quốc Cường thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng nói đôi lời, đối với kỹ năng châm cứu và đốt ngải của ông cụ, ông vỗ bàn khen ngợi.

Không ngờ mấy chục năm không gặp mà kỹ năng của ông cụ Trương càng ngày càng thành thạo, đã thực sự trở thành thần châm cứu, làm tiểu bối như bọn ba cũng xấu hổ.
An Quốc Cường than thở.

Ba mà là tiểu bối à, sắp về hưu đến nơi rồi.
An Phi bật cười.

Nữ, theo đuổi anh lúc còn đại học, đến tỉnh để họp, đặc biệt đến xem anh kết hôn chưa, xem thử có thể yêu đương với anh không, để nối lại duyên cũ.
Anh cười mờ ám, trong lòng cô trầm xuống.

Anh nói thật à?
An Phi cười đùa, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn.

Lừa em thôi, là anh em nằm giường trên của anh thôi, đừng suy nghĩ lung tung, mau đi ngủ đi.
Anh cười sảng khoái, cười cô quá cẩn trọng.

Nhà anh có khách à?
Cô hỏi thẳng, mang theo chút nghi ngờ.

Một người bạn, từ nơi khác đến tá túc một đêm, ngày mai sẽ đi.
Anh bình thản đáp, không có chút gì chột dạ.

Nam hay nữ?
Cô hơi do dự, cẩn thận hỏi vấn đề mình đang lo lắng.

So với ông cụ Trương đương nhiên là tiểu bối rồi.
An Quốc Cường phản bác uống một ngụm trà, ánh mắt lướt qua thuốc giảm đau trên bàn, ông dừng một chút, ngẩng đầu nhìn mẹ vợ, trong lòng đã hiểu rõ, ông tự suy nghĩ phải thay đổi phương thuốc thế nào.
Phố vừa lên đèn, An Phi nhận được điện thoại của Vương Dịch Tường, nói là sẽ về trễ, không cần đợi cơm anh. Đến tận 9 giờ tối, An Phi mới thấy nhà đối diện sáng đèn.
Thấy anh đã về, cô mỉm cười, yên tâm chuẩn bị kéo rèm cửa sổ đi ngủ, đột nhiên, giác quan thứ sáu cho cô biết, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Phòng cho khách nhà anh không ai dùng, qua tấm rèm cửa sổ mờ mờ, hình như có ánh đèn đầu giường.

Ai tới nhỉ? Là ba mẹ anh ấy? Người thân? Hay là...
Trái tim An Phi đập liên hồi.
Cô không chút nghĩ ngợi, lập tức gọi điện cho anh,
Anh về rồi à?


Về rồi, em chưa ngủ sao?
Giọng nói trong điện thoại của anh mệt mỏi, nhưng vẫn nghe được nụ cười dịu dàng của anh với cô.
Uống thuốc được hơn 10 phút, cơn đau của bà ngoại đã biến mất, bà ngừng rên rỉ, Cát Phù Dung cũng bình tĩnh lại, bảo An Phi đi nghỉ ngơi, có việc thì sẽ gọi cô nữa.
An Phi ngủ một giấc đến chiều, tỉnh dậy thấy bà ngoại ngồi ở phòng khách xem tivi, trạng thái bình thường, hai người ăn ý không nói lại chuyện sáng nay, cùng nhau xem truyền hình trực tiếp Olympic.
Đến giờ tan làm, An Quốc Cường về nhà, An Phi nhận lấy túi của ba mình treo lên, pha cho ông một tách trà rồi kể lại quá trình điều trị của ông cụ Trương.
Cô tức giận cúp điện thoại, cũng không thèm vạch trần, cô biết trong phòng ngủ cho khách chắc chắn không phải là đàn ông. Nếu là anh em ngủ giường trên thì chắc cả đêm sẽ say khướt không về, sao mới hơn 9 giờ mà đã về rồi, còn kéo rèm cửa sổ lại nữa, rõ ràng là thói quen của các cô gái mà.

Cô biết
Lòng Tôi Bay Lượn
ở trên mạng, anh chưa bao giờ che giấu tính phong lưu của mình, thích ngắm gái đẹp, thích cách nói chuyện sảng khoái, không giả tạo, thế nên cô cho là anh cũng là công tử phong lưu như Trần Long Vũ, chứ không phải là chuyên gia khoa Nội tim nghiêm túc. Còn trong hiện thực, từ khi quen nhau đến nay, trước mặt cô, anh chưa bao giờ thể hiện phong lưu như trên mạng, cứ một mực đợi chờ cô.

Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh, cô trầm tư nhìn phòng khách sáng đèn. Nếu anh làm chuyện có lỗi với cô, cô còn cần anh nữa không? Không, cô chắc chắn không cần nữa, cho đến bây giờ, cô không thể chấp nhận trong mắt có nửa hạt cát nào, thậm chí cũng không thể giả câm vờ điếc được.

Vương Dịch Tường ngồi trước bàn, rút một điếu thuốc đã lâu rồi không hút, đờ người nhìn phía trước mặt, một làn khói bay trong đêm tối, trước mặt anh hiện lên đôi mắt mơ màng của An Phi, khóe miệng khẽ cong lên.

Những câu đầu tiên anh nói là thật, người ở phòng khách bên cạnh là bạn học nữ học cùng đại học, đã từng theo đuổi anh, đến tỉnh để họp, đặc biệt đến xem anh kết hôn chưa, thậm chí lúc say còn thổ lộ với anh, cuối cùng đến khi say hẳn thì ngã vào trong lòng anh. Anh có lòng đưa cô ấy về khách sạn, nhưng không biết cô ấy đang ở đâu.

Anh biết cô ấy có chút tâm tư, thật sự hết cách rồi nên đành đưa cô ấy về nhà, sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng khách. Anh cũng có chút tâm tư của mình, anh muốn thấy An Phi sẽ ghen lên cãi nhau với anh hay là giả câm giả điếc, không quan tâm. Anh hy vọng cô sẽ cãi nhau với anh, thậm chí trực tiếp đến cửa luôn cũng được, để anh có thể giải thích mình vô tội. Trong tình yêu, cãi nhau mới tốt, cứ bình thản yêu nhau, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.