• 946

Chương 248: MẮT THẤY MỚI LÀ THẬT?



Hương Kiến, tớ có bạn gái rồi.
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì, cơ thể đang tránh né tiếp xúc với cô8 ấy.


Tớ biết mà, cậu đã nói rất nhiều lần rồi, tớ không cần cậu phải chịu trách nhiệm đâu.
Cô gái cười khổ, trong mắt trà3n ngập bi thương.


Tớ phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Chỉ một câu trả lời đơn giản của anh đã dập tắt dục hỏa trong mắt c9ô ấy, tất cả như dừng lại.

Chúng ta không ở cùng tỉnh, sau khi kết hôn không thể đến được nữa, đời này khó gặp lại nhau, cho tớ ở lại thêm một ngày đi.
Cô ấy vừa nói, không cầm được nước mắt bật khóc, chặn miệng anh lại.

Tớ phải đi làm, cậu ra ngoài đi chơi trước đi.
Anh không muốn giao chìa khóa cho cô ấy, càng không muốn để cô ấy ở nhà một mình.
Hương Kiến gật đầu, cô ấy biết không thể được voi đòi tiên được, anh chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Dịch Tường ngẩn người, tối hôm qua anh hy vọng An Phi ghen bao nhiêu, bây giờ lại hối hận bấy nhiêu, anh phải giải thích với An Phi thế nào đây.
Hương Kiến khéo léo vào phòng tránh, bọn họ không có gì với nhau, nhưng cô ấy thấy được Vương Dịch Tường đang lúng túng, cô ấy không muốn anh khó xử.
Vương Dịch Tường giả vờ như không có chuyện gì đi ra mở cửa, bên ngoài đúng là An Phi, bình thường cô không thường trang điểm, hôm nay lại mặc một bộ váy liền màu hồng, mang đôi giày cao gót màu trắng, trang điểm nhạt, đôi lông mày đen nhạt, son môi đỏ, trông quyến rũ hơn mấy phần so với lúc mặc với áo blouse trắng, anh ngẩn người. Nhưng hình như phấn nền cũng không che được đôi mắt thâm quầng của cô, chắc tối hôm qua cô ngủ không ngon.
Cô ấy buông anh ra, xoay người trốn vào trong chăn, khóc thút thít, anh muốn giơ tay an ủi cô, n6hưng lúc chuẩn bị chạm đến cô ấy, anh rụt tay lại, đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Về lại phòng mình, Vương Dịch Tường tr5ầm tĩnh lại, anh hiểu chuyện ngày hôm nay chỉ là một khúc nhạc đệm của anh và cô ấy. Trước kia bọn họ là hai đường thẳng song song, sau này vẫn vậy, không thể chạm vào nhau được. Giữa bọn họ chưa bao giờ có tình yêu. Anh nghịch con cá heo trang trí và mấy tiểu hòa thượng đáng yêu có người đứng người ngồi An Phi mua cho, trước mắt hiện lên dáng vẻ mỉm cười của cô, anh nở nụ cười.
Sáng hôm sau, Hương Kiến xuất hiện trước mặt Vương Dịch Tường với đôi mắt đỏ hoe, chắc cả đêm cô ấy ngủ không ngon. Anh mua bữa sáng, đợi cô ấy ăn xong rồi tiễn cô ấy ra nhà ga. Nhưng cô ấy không muốn đi, nói đã xin nghỉ ba ngày rồi, muốn ở lại thêm một ngày.

Anh em giường trên của anh đâu? Vẫn chưa dậy à?
An Phi vừa vào trong, cô nhìn xung quanh.
Trên bàn có hai đôi đũa và hai cái bát, nửa bát cháo nhỏ vẫn chưa ăn xong, còn bốc hơi nóng. Bên cạnh bàn TV để một chiếc vali chó đốm, phía trên có nón che nắng của phụ nữ. Bên cạnh tủ giầy có một đôi dép nữ, trên sofa có một chiếc khăn lụa mỏng màu cam. Hình như không liên quan gì đến dáng vẻ của người anh em ở nhờ cả. Cô cố ý nói vậy, đợi anh tự thẳng thắn khai ra.

Cậu ấy... còn đang ngủ, anh phải đi làm rồi, đợi tối về chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, giới thiệu hai người với nhau.
Vương Dịch Tường thầm nghĩ, không thể giải thích trong lúc An Phi đang nổi giận được, càng giải thích càng rối.

Bịa, bịa tiếp đi, để em xem anh có thể bịa ra kiểu gì nữa. Anh em, anh em của anh là gay à? Mang giày nữ, đội mũ kiểu nữ? Buổi tối ôm ấp nhau trên giường.
An Phi trừng mắt nhìn Vương Dịch Tường, cô cười lạnh, cô cho anh thời gian cả buổi tối, cô cứ nghĩ anh sẽ giải thích với cô, nói rõ anh chỉ bất đắc dĩ mà thôi, nhưng rốt cuộc không có một lời nào là thật, vẫn chỉ là lừa dối.

Em có ý gì?
Vương Dịch Tường biến sắc, đi lên một bước, cô nói
Buổi tối ôm ấp nhau trên giường
, cô coi anh là dạng người gì!

Là ý trên mặt chữ đó, anh làm chuyện khuất tất rồi không dám nhận à?
An Phi vừa nói vừa đi vào phòng khách, bị Vương Dịch Tường kéo lại.

Sao thế, bên trong có cô tình nhân nhỏ của anh à?
An Phi tức giận, bắt đầu nói không suy nghĩ, tính cô hay liều lĩnh, cả đêm không ngủ, một bụng uất ức không biết xả ở đâu, cô không khỏi mất kiên nhẫn.


Đây là nhà anh, người ngủ lại là khách của anh, em có thể sỉ nhục anh, nhưng không được sỉ nhục bạn anh.
Vương Dịch Tường không buông tay, kéo cô ra ngoài, trong suy nghĩ của anh, anh không muốn An Phi và Hương Kiến gặp nhau, kéo An Phi đi trước rồi nói. Với tính tình của An Phi, anh nhốt cô bên ngoài, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi, tức giận rời đi, còn về chuyện hiểu lầm, từ từ giải thích với cô cũng được, còn nhiều thời gian.

Cánh cửa
cạch
một tiếng mở ra, Hương Kiến mặc váy ngủ dựa vào cửa, oan ức nói:
Em đừng đổ tội cho Dịch Tường, bọn chị trong sạch.


Đầu An Phi và Vương Dịch Tường ong lên một tiếng.


Anh... anh...
An Phi đỏ bừng mặt, chỉ vào Vương Dịch Tường, tức giận không nói nên lời.


Anh và cô ấy chỉ bạn bè bình thường! Tối hôm qua cô ấy uống say, bọn anh không có chuyện gì cả đâu, thật đó! Em và Âu Dương ở cùng phòng, anh cũng đâu nghĩ lung tung, sao anh mới vừa ở chung với một cô gái mà em cứ nghĩ đi đâu vậy?
Lúc nãy Vương Dịch Tường muốn kéo cô ra, bây giờ kéo lại sợ cô bỏ đi, nói không rõ ràng. Một người đầu óc nhanh nhẹn như anh bây giờ lại rối tung lên, nói năng không trật tự.


Em và Âu Dương là người yêu, còn cô ấy là bạn gái anh sao? Vả lại, anh nói là anh không để tâm chuyện bọn em ở cùng nhau, sao bây giờ anh lại lấy ra nói? Rõ ràng là ghét bỏ em.
Vương Dịch Tường không nhắc tới Âu Dương thì thôi, bây giờ anh nhắc lại, An Phi càng đau lòng hơn. Âu Dương cách xa nghìn dặm, không ở ngay trước mặt, chuyện tự nhiên thay lòng đổi dạ cô có thể hiểu được. Nhưng cô và Vương Dịch Tường làm việc cùng bệnh viện, ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô, làm sao lại có chuyện này được? Rốt cuộc anh có đáng để cô dựa vào cả đời không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.