• 945

Chương 249: ĐỘNG NÃO


Không hiểu được nhau thì mến nhau yêu nhau rõ ràng rất buồn cười, không thể đi cùng nhau đến cuối cùng.


Nhìn thấy em ấy, tớ hiểu sao cậu lại 8không thích tớ rồi.
Hương Kiến cười chua chát. An Phi không cố ý lấy lòng, nịnh nọt, không giống với những cô gái theo đuổi anh trong trường đại học3, chả trách anh lại động lòng. Còn cô ấy, vì tiếp cận anh mà cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.


Tình 9cảm là một thứ kỳ diệu, ông trời sẽ mang đến cho cậu một nửa phù hợp theo cách đặc biệt nhất. Nên là, Hương Kiến, chúng ta bỏ lỡ nhau là vì người ông6 trời muốn dành cho cậu chưa xuất hiện mà thôi.
Anh hiểu được tấm lòng cô ấy, cũng rất xúc động với tâm ý của cô ấy, không thể không từ chối tâm ý c5ủa cô ấy. Rõ ràng là không muốn làm cô ấy bị tổn thương, nhưng anh thật sự đã làm cô ấy tổn thương.
Trong trường đại học, Hương Kiến là cô gái ưu tú đến mức làm người ta hít thở không thông, đi đến đâu cũng làm nổi bật cảnh vật, là nữ thần trong cảm nhận của các nam sinh. Anh chưa từng động lòng, không phải là cô ấy không tốt, mà anh đã đóng chặt trái tim của mình trong đêm tuyết năm ấy, từ chối đến gần ấm áp.
Gặp đúng người đúng thời điểm là mối lương duyên, đúng thời điểm sai người là đau lòng, còn sai người sai thời điểm là lại một quãng dằn vặt, đúng người nhưng sai thời điểm là tiếng thở dài vô vọng. Hương Kiến, tớ đối với cậu là một chuyện đau lòng, cậu đối với tớ là tiếng thở dài, không phải là cậu không tốt, mà do chúng ta vô duyên.

Dịch Tường, cậu nói đúng, so với em ấy, tớ cũng không kém, thích một cô bé cá tính mạnh mẽ như vậy, mắt thẩm mỹ của cậu...
Hương Kiến nín khóc mỉm cười, lần này cô ấy đến đây không uổng phí, rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ được mối tình này, sống tốt cuộc sống sau này.

Thôi đi cô, có chút chuyện này mà cũng cãi nhau được, các cậu mà kết hôn rồi chắc còn cãi nhau dài.
Tô Mi thở dài.

Thế này mà là chuyện nhỏ! Anh ấy giấu người phụ nữ khác trong nhà!'' Phản ứng của Tô Mi làm An Phi ngạc nhiên, không phải cô ấy nên lên án mạnh mẽ Vương Dịch Tường là một tên khốn nạn sao? Là một người bạn thân, sao không chịu bênh cô gì cả vậy?

Cậu động não đi, giấu phụ nữ khác? Ai giấu tình nhân mà lại đi giấu trong nhà mình? Nếu thật sự có chuyện gì cũng sẽ không dẫn về nhà đâu, anh ấy ở đối diện nhà cậu, dám mang về nhà thì chỉ là bạn bè trong sáng thôi, nếu không thì đúng là tên ngốc tự tìm đường chết.
Tô Mi lười biếng cười.

Nói bậy bạ gì đấy!
Mặt An Phi đỏ bừng.

Trương Phàm không có ở nhà, tớ ở nhà ba mẹ tớ, bên đây mới không có người dọn dẹp, thấy cậu ghét bỏ như vậy, nếu cậu không đến tìm tớ, tớ còn ngủ nướng trong chăn đấy. Trong điện thoại, tớ nghe cậu vô cùng tức giận, sao, kể đi, lát nữa tớ còn phải về nhà ăn cơm.
Tô Mi duỗi thẳng chân, kê một cái gối nhỏ dưới chân, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
An Phi kể hết đầu đuôi câu chuyện, tủi thân nhìn Tô Mi, đợi cô ấy an ủi.
Trong cơn giận, An Phi ra khỏi nhà Vương Dịch Tường, lơ đãng đi dạo một vòng rồi đến nhà Tô Mi. Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, Tô Mi ở nhà, Trương Phàm đi công tác ở nơi khác, một tuần mới về.
Tô Mi ở nhà một mình, trong nhà bừa bộn không có chỗ để chân, An Phi thấy mà chỉ thở dài, lúc trước mỗi lần đến nhà Tô Mi, trong nhà lúc nào cũng sạch sẽ không một hạt bụi, làm cô ghen tị không thôi.

Mi Mi, tớ không muốn kết hôn rồi thành thế này đâu.
An Phi vừa giúp cô ấy dọn dẹp nhà cửa, vừa oán giận.

Bụng tớ lớn không tiện dọn dẹp, vả lại khó khăn lắm mới được một ngày cuối tuần, cậu đừng làm tớ mất hứng được không.
Tô Mi ngồi trên ghế sofa xem tivi ăn quả táo đã được rửa sạch.

Ai cũng nói dưỡng thai thì làm nhiều mới tốt, cậu mang thai mà lại lười, chắc chắn sẽ sinh ra một bé cưng lười biếng đó.
An Phi sờ bụng Tô Mi, nghiêm túc nói.

Ngày nào tớ cũng đi làm, không xin nghỉ một ngày, kiên trì đến giờ là giỏi lắm rồi, đến lúc cậu cũng mang thai xem, phiền phức đến cỡ nào.
Tô Mi lười phân bua với cô, nhìn bụng cô cười xấu xa.

Cậu thu dọn đi, tớ đi thăm phòng xong sẽ về đưa cậu đi tham quan thành phố L.
Vương Dịch Tường đứng dậy dọn dẹp rồi chuẩn bị đi làm.

Cãi nhau mà còn tâm trạng đưa tớ đi chơi à?
Hương Kiến không hiểu anh đang nghĩ gì,

Giận cũng giận rồi, cãi nhau thì cũng cãi luôn rồi, chúng ta trong sáng mà, tội gì không đi chơi một chuyến. Buổi tối tớ sẽ gọi một vài bạn học đến, cùng nhau tụ tập, khó khăn lắm cậu mới đến đây được một chuyến mà.
Vương Dịch Tường bị An Phi quậy một trận, không muốn che giấu nữa, chuyện của anh và Hương Kiến trong trường cũng nhiều người biết.

Nói như cậu thì tớ nói oan anh ấy à?
An Phi nhớ lại Hương Kiến mặc áo ngủ đi ra, lại nhớ đến cảnh bóng dáng hai người ngã xuống giường, không quan tâm chuyện gì quậy một trận, nghe Tô Mi nói vậy, cô cảm thấy mình lúc đó đúng là không mang theo não.


Anh ấy lừa cậu thật, cậu nói oan cho anh ấy cũng thật nốt, hai người đều sai, kẻ tám lạng người nửa cân.
Tô Mi quăng quả táo đã ăn xong vào túi rác, cắt cam ra ăn tiếp.


Tớ đau lòng lắm đó, mà cậu thì cứ ăn luôn mồm thế kia, cậu quan tâm đến cảm nhận của tớ một chút được không.
An Phi rất nghi ngờ người tham ăn bên cạnh có phải là Tô Mi vì quan tâm vóc dáng mà ngày ba bữa không ăn món chính không.


Bé cưng lúc nào cũng đói bụng, tớ hết cách rồi.
Tô Mi áy náy cười, tiếp tục ăn.


Cái thuốc mỡ trị rạn da lần trước cậu lấy từ nhà tớ có hiệu quả không?
An Phi thấy cái bụng của Tô Mi đã mịn màng hơn lần trước đến nhà cô, nên không nhịn được hỏi.


Phương thuốc bí truyền của ba cậu đúng là thần kì, trên bụng tớ hết mấy cái đường rạn đó rồi, đợi tớ sinh xong, tớ phải đi xin thêm phương thuốc bí truyền trị rạn da nữa.
Tô Mi khen ngợi.

Điện thoại An Phi vang lên, là Vương Dịch Tường gọi đến, cô chuyển sang chế độ rung rồi quăng một bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.