• 945

Chương 250: VƯỢT KHÓ TIẾN BỘ


Chuông điện thoại lại vang lên, An Phi cúp máy theo bản năng, không ngờ một lúc sau lại gọi đến, cô lại cúp.


Lão Vương n8hà cậu rất kiên nhẫn đó, đã vậy rồi thì cũng không còn ý nghĩa gì đâu.
Tô Mi giơ tay ngăn An Phi định cúp điện thoại.
Chính phủ và cục Y tế đang sắp xếp, những người bị nhẹ sẽ điều trị ở địa phương, nặng thì chuyển lên hai bệnh viện, bệnh viện nhân dân thành phố và bệnh viện trung tâm thành phố. Bởi vì vụ rò rỉ amoniac năm 2002, tất cả bệnh nhân nặng đều được điều trị tại bệnh viện nhân dân thành phố L, nên vụ việc lần này, những bệnh nhân nặng chủ yếu do bệnh viện nhân dân thành phố L phụ trách.
Khoa Cấp cứu có hai nhiệm vụ chính, một là: Bảo đảm bệnh nhân được điều trị hiệu quả sau khi đưa đến bệnh viện, áp dụng mọi biện pháp, tránh để tử vong; hai là: Sắp xếp bệnh nhân thỏa đáng, căn cứ theo bệnh tình của bệnh nhân để phân chia chính xác.

Được rồi, dù là tình huống gì đi chăng nữa cấp cứu cũng là đội đứng đầu các sự kiện y tế cộng đồng, chúng ta không thể tránh né được, tôi hy vọng mọi người sẽ đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, tiếp theo bắt đầu chia tổ, tổ một: Chủ nhiệm Hàn, Dư Hạo Nhiên; tổ hai: Chủ nhiệm Lâm, An Phi; tổ ba: Lý Mộc Tử, Tôn Hạ Bình; tổ bốn: Tiêu Lỗi, Lục Viễn. Chủ nhiệm Hứa phụ trách kiểm tra vết thương.
Chủ nhiệm Thôi phân chia nhiệm vụ xong, nhìn xung quanh một vòng, bảo mọi người phân công nhau chuẩn bị.

Biết rõ là cái hố còn nhảy vào, lấy ích lợi của mọi người đổi mũ quan cho mình, đúng là...
Chủ nhiệm Hàn ra khỏi phòng theo dõi, mặt đầy tức giận.
A3n Phi cúi đầu nhìn dãy số, không phải là Vương Dịch Tường, là điện thoại trong khoa, cô vội vàng nhận máy, giọng nói oán trách c9ủa Dư Hạo Nhiên trong điện thoại truyền đến:
An Phi, em sao thế, sao không nhận điện thoại?
An Phi vội xin lỗi.

Được 6rồi, không nói chuyện khác nữa, mau vào khoa đi, nhà máy hóa chất ở thành Tây đã bị rò rỉ khí, một vụ tập thể, Chủ nhiệm Thôi th5ông báo, trừ những người vừa tan ca tối thì toàn bộ phải đến tăng ca.
Dư Hạo Nhiên chịu trách nhiệm thông báo với mọi người, An Phi cúp điện thoại mấy lần, anh ấy nín giận một bụng, nói hết rồi cúp máy ngay.

Ôi, cái anh chàng trong khoa cậu cũng khó tính quá đấy.
Tô Mi ngồi cạnh cũng có thể cảm nhận được cơn giận của Dư Hạo Nhiên.

Mi Mi, nhà máy bị rò rỉ khí amoniac, tớ phải vào khoa ngay.
An Phi làm gì có thời gian quan tâm đến thái độ của Dư Hạo Nhiên, việc đầu tiên là cô phải chạy ngay vào bệnh viện.

Nói đơn giản là phân chia mức độ ngộ độc, ngộ độc nặng và ngộ độc trung bình. Những bệnh nhân nhẹ sẽ giữ lại theo dõi, mức độ trung bình và nặng thì cứ chia vào khoa Hô hấp và ICU.
Chủ nhiệm Thôi bổ sung thêm.

Để khoa Hô hấp nhận hết được không, chúng ta nói bệnh nhân nhẹ chưa chắc bọn họ đã nhận, vả lại nếu bệnh tình thay đổi, đột nhiên trở nặng, bọn họ sẽ nói chúng ta làm chậm trễ việc điều trị đó, cùng một giuộc với chính phủ. Nói chung, đến lúc đó chúng ta sẽ mất lòng cả người trong lẫn người ngoài.
Trải qua sự việc lần trước, Chủ nhiệm Hàn nhíu mày nói. Ông cụ lúc nào cũng bình tĩnh, nếu ông đã mở miệng thì đến lúc đó sẽ phiền phức to.
Đối với nhà máy hóa chất, rò rỉ khí amoniac là một sự cố nghiêm trọng, nếu phạm vi rò rỉ nhỏ, Chủ nhiệm Thôi cũng không cần thiết phải triệu tập mọi người như vậy, xem ra là rò rỉ diện rộng, rất nhiều người hít phải.
Ngộ độc khí amoniac vô cùng nguy hiểm, chủ yếu gây tổn thương hệ hô hấp, hít ít thì có biểu hiện ngộ độc như viêm họng, đau họng, khàn giọng. Hít nhiều hơn thì bị sưng phù cổ họng, thanh đới hẹp, rụng niêm mạc đường hô hấp, làm tắc nghẽn khí quản, dẫn đến khó thở. Còn hít phải amoniac nồng độ cao có thể trực tiếp ảnh hưởng đến mao mạch phổi, khiến phổi ứ nước, dẫn đến ngất xỉu, co giật, buồn ngủ, hôn mê, trở ngại ý thức. Những bệnh nhân đặc biệt hít một lượng amoniac nồng độ cao sẽ ngừng thở và tim ngừng đập.
Năm 2002, thành phố L đã từng có vụ rò rỉ khí amoniac, năm đó 13 người tử vong, 89 người bị thương, sơ tán hơn 2000 người. Mấy người già ở khoa Cấp cứu, Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Lâm từng tham gia điều trị, mỗi lần có bệnh nhân ngộ độc khí, bọn sẽ kể lại chuyện năm đó. Liên tục dặn dò đám tiểu bối không thể coi thường các ca ngộ độc khí, lúc đầu nhìn thì không có bệnh gì lạ, nhưng có khả năng sẽ đột nhiên khó thở và tử vong, An Phi vẫn nhớ những lời này.
Lúc An Phi vào khoa, mọi người đều đã đến đông đủ, Chủ nhiệm Thôi đang thông báo với mọi người tình huống hiện tại 120 mới báo trong phòng làm việc của phòng theo dõi. Nhà máy hóa chất thành Tây rò rỉ khí amoniac, không chỉ ở khu vực nhà máy, hôm nay gió thổi từ phía Bắc, nhà máy lại nằm trong một thôn phía Nam, ước chừng có khoảng 500 người được sơ tán, người dân ngộ độc đường hô hấp khoảng 200 người trở lên.

Chúng ta là khoa Cấp cứu thì có chức vụ cấp cứu, các ca ngộ độc khí thông thường chúng ta đều điều trị, bây giờ chuyển sang hết cho khoa Hô hấp, người ta nhìn chúng ta thế nào?
Chủ nhiệm Thôi không trải qua vụ việc lần trước nên không rõ lợi hại.

Chủ nhiệm, không phải là chúng tôi không nhận, nhưng vấn đề hóc búa đã nhận rồi thì không đẩy ra được nữa.
Lâm Tuyết Mai biết Chủ nhiệm Thôi chưa bao giờ chịu thua, bà nói bóng nói gió.

Nếu Chủ nhiệm đã quyết định rồi thì anh ít càu nhàu lại đi, cần gì phải làm mọi người không vui. Vả lại trước giờ vượt khó tiến bộ là lựa chọn của Chủ nhiệm, không phải anh không biết tính cô ấy, điều mà cô ấy quan tâm chưa bao giờ là mũ quan.
Chủ nhiệm Lâm nhìn xung quanh, ngăn lời nói của Chủ nhiệm Hàn.

Tiếng xe 120 đứt quãng truyền đến, chỉ trong chốc lát, bốn chiếc xe 120 chạy vào bệnh viện, dừng trước cửa khoa Cấp cứu. Trên xe bước xuống khoảng hai mươi người, trong đó có ba người không đứng thẳng được, phải có người đỡ xuống.

Hộ lý và nhân viên cấp cứu đã chuẩn bị xong, họ nhanh chóng đưa bệnh nhân vào đại sảnh cấp cứu, ba người nặng nhất được đưa vào phòng cấp cứu, còn lại ở đại sảnh kiểm tra, y tá phát số rồi cột tên lên cổ tay bệnh nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.