Chương 251: HIỆN TRƯỜNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1187 chữ
- 2022-02-06 09:39:19
Người nhà lo bệnh nhân trở nặng, muốn tìm giường nằm xuống, làm khó y tá phân khoa, chỉ có vài giường cấp cứu thôi, để cho ai đây, vả 8lại còn chưa quyết định là ở phòng theo dõi hay phòng giám sát, chỉ đợi một lúc mà đã phải tìm giường nằm xuống, không phải là đang g3ây sự sao? Chủ nhiệm Đoàn phòng hộ lý nghe lời cầu xin của người nhà, lập tức cùng hộ lý cấp cứu nhanh chóng sắp xếp 40 giường tạm th9ời ở đại sảnh, để những bệnh không đứng được hoặc khó thở nằm xuống.
Thực ra bệnh nhân ngộ độc amoniac chủ yếu bị bệnh về đườ6ng hô hấp, ho khan, tức ngực, thở dốc, không được nằm xuống. Nằm xuống sẽ làm bệnh tình trở nặng. Nhưng để thỏa mãn yêu cầu của bệnh 5nhân và người nhà, cho dù ngồi trên giường cứng cũng dễ chịu hơn ngồi ghế ngoài hành lang nhiều.
An Phi gật đầu, chia bệnh nhân với Mễ Lan bắt đầu khám bệnh, vừa ra khỏi cửa, Lưu San nói cho bọn họ biết trên góc trái bệnh án có ghi tên bệnh nhân. Hai người đã biết, viết chỉ định xét nghiệm và thuốc điều trị, giao người nhà bệnh nhân đi lấy thuốc, còn bọn họ viết bệnh án cho xong.
Người nhà bệnh nhân lấy thuốc xong, y tá vội vàng truyền dịch, An Phi bắt đầu phân chia bệnh nhân trong tổ mình, đa số những bệnh nhân nhẹ đều chuyển sang phòng theo dõi, ngoài ra năm, sáu bệnh nhân nặng thì chuyển sang phòng bệnh khoa Hô hấp.
Người bên ngoài phụ trách phân khoa và ổn định cảm xúc của bệnh nhân, trong phòng cấp cứu lại là một chiến trường đã nổ súng sớm.
Ba bệnh nhân hôn mê được đưa vào phòng cấp cứu, một người đàn ông trên dưới 60 tuổi, thường xuyên hút thuốc nên bị viêm khí quản mãn tính, khí phế thũng, bản thân chức năng phổi đã có vấn đề, bây giờ tiếp xúc với khí amoniac, gây khó thở nghiêm trọng, kế tiếp sẽ bị suy hô hấp, thiếu oxy dẫn đến hôn mê, thuộc suy hô hấp loại II.
Bệnh nhân trước mắt thì ở không xa, đa số trong đó quen biết lẫn nhau, hơn nữa cũng rất ít người không tỉnh táo, không giống vụ tai nạn xe khách lần trước, hành khách trong đó không ai quen biết nhau, càng không có người nhà đi cùng. Y tá trưởng Lưu San và Chủ nhiệm Đoàn sau khi thảo luận xong quyết định dùng phương pháp xử lý đơn giản dễ dàng.
Trước mắt bác sĩ được chia thành bốn tổ, vậy bệnh nhân cũng chia thành bốn tổ, trên góc trái bệnh án viết số tổ bệnh nhân sẽ khám, sau đó giao bệnh án cho người nhà hoặc bệnh nhân giữ, đề phòng bị mất. Sau khi bác sĩ khám cho bệnh nhân xong, y tá sẽ đối chiếu thuốc với bệnh án ở đầu giường bệnh nhân, ký tên lên bệnh án và bình truyền dịch, tránh dùng nhầm thuốc.
Một cô gái trẻ 30 tuổi, có bệnh sử hen suyễn, ngộ độc amoniac làm hen suyễn tái phát, xuất hiện cơn co giật, hít nhiều dẫn đến khó thở, thiếu oxy nghiêm trọng dẫn đến hôn mê, thuộc suy hô hấp loại I.
Người cuối cùng là bệnh nhân hơn 50 tuổi, có bệnh tim, chức năng tim không tốt, sau khi ngộ độc amoniac tần suất hô hấp tăng cao, thêm cảm xúc lo lắng, nhịp tim tăng cao, chức năng tim suy giảm, dẫn đến tình trạng phổi ứ nước, ảnh hưởng đến chức năng trao đổi khí của phổi, xuất hiện tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng, hôn mê.
Chủ nhiệm Lâm, chúng ta dùng hormone bao nhiêu?
An Phi khẽ hỏi, lúc trước có bệnh ngộ độc khí thường dùng từ 80 đến 120mg methylprednisolone, nhưng đối với ca ngộ độc amoniac, nhất là bệnh nhân nặng, liều lượng này không hiệu quả, nhưng nếu dùng nhiều hơn thì sẽ vượt mức liều dùng cho phép, có thể dẫn đến những phiền phức không đáng có không? Trong lòng An Phi không chắc nên hỏi trước.
Nhẹ thì 200mg, trung bình nặng thì 500mg vào ba ngày, sau đó dựa vào tình trạng mà giảm liều lượng, chú ý phải kiểm tra lại khí máu và sinh hóa máu của bệnh nhân, amoniac là khí có tính tẩy, sau khi ngộ độc chất axit sẽ làm mất cân bằng pH và điện giải, đừng sai lầm ở những việc nhỏ.
Lâm Tuyết Mai suy nghĩ một lát rồi quyết định, dặn dò chi tiết cần chú ý cho An Phi.
Trong phút chốc, cả đại sảnh cấp cứu toàn người với người, tiếng ho khan, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng trẻ con khóc, tiếng cãi nhau loạn cả lên, cũng không đỡ loạn hơn lúc nãy là bao, nhưng tạm thời bệnh nhân và người nhà được xếp chỗ cảm xúc đã tốt lên nhiều. Trưởng khoa Tưởng và Chủ nhiệm Đoàn lập tức sắp xếp người của chính phủ lúc nãy đã đăng ký đi lấy bệnh án, tiến hành khám bệnh.
Với kiểu điều trị tập thể, vấn đề quan trọng nhất là phải biết phân biệt tình trạng, nếu phân biệt tình trạng không chính xác một trăm phần trăm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến an toàn khi dùng thuốc và các bước điều trị bệnh sau đó. Bây giờ có gần hai mươi người nằm viện, nhưng không ai biết được tiếp theo sẽ có bao nhiêu người đến.
Bệnh nhân đợt đầu vào bệnh viện chưa được 20 phút, nhóm bệnh nhân thứ hai đã đến, lần này nhân số còn nhiều hơn, có khoảng ba mươi người, chắc do thời gian tiếp xúc với amoniac lâu hơn nhóm đầu nên lúc đến đã không còn tỉnh táo nhiều như nhóm đầu tiên.
Lần này có sáu người phải vào phòng cấp cứu, Chủ nhiệm Thôi sắp xếp tổ 2, 4 bên ngoài xử lý bệnh nhân nhẹ và trung bình, tổ 1, 3 ở lại phòng cấp cứu cứu chữa cho bệnh nhân. Mễ Lan và An Phi đã xử lý hơn một nửa, Tiêu Lỗi và Lục Viễn mới đến nhận bệnh nhân.
Xem ra trước mắt nhóm bệnh nhân xe 120 đưa đến đầu tiên không phải là trường hợp hít nồng độ cao amoniac làm ngộ độc amoniac nặng, bệnh nhân hôn mê chủ yếu là đã có sẵn bệnh, phải điều trị đúng bệnh.
Bình thường Lâm Tuyết Mai không xử lý nhiều ca nặng, chủ yếu phụ trách phòng theo dõi, thấy ba tổ còn lại đã nhận khám ba bệnh nhân hôn mê, bà dẫn theo An Phi và Mễ Lan đang học việc với cô lên phòng khám bệnh, bắt đầu khám cho bệnh nhân ngoài hành lang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.