• 466

Chương 252: THUẬN LỢI


Tuy Lưu San và tài xế trên xe 120, thân là lão y tá khoa Cấp cứu chuyện kinh thiên động địa gì cũng gặp rồi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng tr8ước mắt cũng không khỏi rùng mình, chị đành tươi cười, nói lời tốt đẹp.

May là không lâu sau, cảnh sát được phái từ đồn cũng đến.3 Nhóm người Lưu San cho rằng, dù mấy người địa phương này có vạm vỡ tới đâu thì nhìn thấy cảnh sát cũng phải nể mặt mấy phần, nhưng không9 ngờ sau khi cảnh sát tới, người dân càng kích động hơn.


Người của chúng tôi bệnh viện các cô bỏ mặc, bây giờ đến định làm gì? M6uốn bao che cho bọn họ sao?
Ngừi phụ nữ mặc áo lông xanh từng đến bệnh viện chỉ vào mũi cảnh sát chất vấn.
Khoảng một tiếng sau, người nhà của Lưu San từ trấn xuống, trực tiếp gọi trưởng thôn và bí thư thôn cùng nhau đến nhà gia đình gặp chuyện không may.
Vượt ngoài dự đoán của Lưu San, đương nhiên mặt mũi của cán bộ thôn phải hơn người bên đồn cảnh sát phái tới rất nhiều, cụ già đứng đầu gia đình cầm tẩu thuốc trong tay, tự mình ra ngoài tiếp đón, mời bọn họ ngồi xuống ghế uống trà.
Thái độ vô cùng khiêm tốn, phong thái thấp, nói năng cũng uyển chuyển hơn. Nhưng vẫn không rời được chữ
tiền
.

Trưởng trấn, bí thư, ba tôi khổ lắm, mấy anh cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý đi.
Người phụ nữ mặc áo lông xanh đã dịu dàng hơn, vừa nói vừa khóc.

Đúng đấy, tình hình nhà bọn họ ngay trước mắt, nếu có điều kiện thì trở ra viện về nhà làm gì, âu cũng do hết cách rồi, cần bồi thường cũng chỉ vì muốn ba của bọn chúng chống đỡ thêm hai ngày nữa.
Cụ già cầm tẩu thuốc hít một hơi, ăn nói thẳng thắn.

Gia đình có nỗi khổ của gia đình, chúng tôi cũng có nỗi khổ của chúng tôi, không ai muốn xảy ra chuyện này cả. Nói thật, lót răng rơi vào miệng bệnh nhân không có ảnh hưởng gì tới ông ấy cả, chúng tôi đến đây, thứ nhất là vì tin tưởng gia đình, thứ hai là để chuộc lỗi, chịu trách nhiệm. Nhưng ngoài những thứ đó thì chuyện bồi thường không thể được.
Lưu San chân thành nói.

Đúng đấy, bệnh viện 5sai mà không chịu nhận, còn dám đến tận đây, coi thường nhà lão Chương chúng tôi không có ai sao?
Một cụ già khá lớn tuổi, hình như là trưởng bối trong tộc, mặc áo bông gấm, cầm tẩu thuốc, ngồi trong nhà ung dung nói.

Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ sang xem tình hình thế nào, bảo đảm an toàn cho bọn họ, giữa hai bên có việc gì cần thương lượng thì cứ thương lượng, giải quyết đúng vấn đề.
Người được đồn cảnh sát phái tới là một người biết điều, biết bây giờ nói ra thì mọi chuyện càng gay gắt hơn, người chịu thiệt lại là chính mình.

Muốn lấy bằng chứng ra thì đưa tiền bồi thường trước đã, đừng nghĩ dân chúng tôi không biết gì.
Người phụ nữ mặc áo lông xanh lập tức trở mặt, lúc ở trong bệnh viện thì đồng ý với Lưu San sau khi bọn họ lấy dị vật ra sẽ cho bọn họ về, bây giờ làm như chưa từng nói gì cả.
Bây giờ Lưu San hối hận cũng muộn, chỉ có thể ôn hòa với người nhà và những người vây xem năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng bọn họ chỉ tới lấy lót răng thôi, những vấn đề khác bệnh viện đã nói rõ ràng rồi, bọn họ không có quyền đòi bồi thường.
Nhóm người nhà ngoài mặt thì hung hăng, nhưng có người của đồn cảnh sát, bọn họ không dám làm gì quá đáng, việc duy nhất bọn họ có thể làm là liên tục chỉ trích, thậm chí còn chỉ gà mắng chó.
Trong phút chốc, mọi chuyện cứ giằng co như vậy.

Đúng vậy, còn nhiều chuyện mà cậu không biết lắm đó, lần trước có người nhà tức giận chẳng phải là y tá trưởng ra mặt sao.
Lữ Tiêu Tiêu cười nói.

Hai em có nghe nói chưa, năm ngoái Chủ nhiệm Thôi đã đăng ký chuyên khoa trọng điểm cấp tỉnh rồi đấy?
Lý Mộc Tử thấy khó lắm hai người mới nói xong, cô ấy nói xen vào.

Bệnh viện hàng đầu còn chưa bình chọn xong, lại đăng ký chuyên khoa trọng điểm, Chủ nhiệm thật là... Có chí cầu tiến mạnh thật.
An Phi than thở.
Đăng ký có nghĩa là phải tăng ca nhiều hơn, tài liệu nhiều hơn, kiểm tra nhiều hơn, bây giờ ngày nào cũng bận tới mức không thở được rồi, mà Chủ nhiệm còn muốn tăng thêm, không biết mọi người có chịu được không.

Cũng may chúng ta vẫn còn trẻ, không phải gánh vác gia đình, nếu lập gia đình rồi thì chắc càng trách giận Chủ nhiệm hơn.
Lữ Tiêu Tiêu thở dài một hơi.

May là hai đứa em đều là hoa đã có chủ, nếu không sẽ vì công việc mà không có thời gian yêu đương gì, đến lúc đó Chủ nhiệm có lỗi nặng lắm.
Lý Mộc Tử trêu đùa nói.

Người của đồn cảnh sát đang ở đây, nếu các ông tiếp tục quấy rầy, coi như là phạm pháp, đến lúc đó tôi cũng không giúp được các ông.
Bí thư thôn nhíu mày nói, mới sáng sớm mùng một đã bị bắt ra khỏi nhà, trong lòng hơi không thoải mái.
Hai bên giằng co nửa tiếng, người nhà thấy Lưu San vẫn không nói gì, trời càng lúc càng tối, sắc mặt của người trong trấn và phái đoàn sở vô cùng khó coi, trong lòng bọn họ chửi thầm, cuối cùng cũng từ bỏ, để Lưu San lấy miếng lót răng ra.
Lưu San lấy lót răng ra chưa tới một phút đồng hồ, dùng dụng cụ mở miệng mở khoang miệng ra, lấy cái nhíp kẹp vào gắp ra.
Nhiệm vụ hoàn thành, ba nhóm người không ở lại nữa, nhanh chóng rút lui.
Còn lại hai nhóm người theo sau hộ tống Lưu San cho tới khi ra khỏi thôn mới đi về.

Lúc trước tớ cứ nghĩ y tá trưởng chỉ biết nghiêm mặt dạy dỗ, không ngờ lại là nữ anh hùng có gan có mưu.
Nghe xong, An Phi không nhịn được khen ngợi.

Chị nói đúng đấy, bạn em lúc còn học đại học đã đi làm ở bệnh viện nhi đồng Thiên Tân rồi, bệnh viện bọn họ nhiều bác sĩ nữ lắm, mà hơn 30 tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, bọn họ nói bận tới nỗi không có thời gian yêu đương luôn, tất cả mọi người đều nói bệnh viện của bọn họ là bệnh viện nữ tu sĩ, dọa không ít bác sĩ nữ trẻ tuổi bỏ chạy.
An Phi gật đầu, trong lòng rất thông cảm.

Cô vừa dứt lời, điện thoại phòng trực vang lên, An Phi nhận điện thoại, giọng nói của Mễ Lan từ điện thoại truyền ra:
Chị Phi, khi nào chị và chị Tiêu Tiêu mới tới thăm phòng vậy? Chủ nhiệm Hàn đã đợi hai chị một lúc lâu rồi.


Ba người vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, ai đi làm việc người đó.

Cánh tay của Chủ nhiệm Hàn vẫn còn treo trước ngực, theo như ông nói, khoa Chỉnh hình bảo sớm nhất là tới tuần sau ông mới được tháo ra. Kết quả này không giống với những gì ông suy đoán, ông cụ than thở, một đời nở mày nở mặt, không sóng không gió, vậy mà già rồi lại bị ngoại thương, làm mấy người trẻ tuổi trực ca chê cười. Ông nghiến răng nghiến lợi nói bọn họ không biết thương cảm cho mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.