• 466

Chương 257: GIẢ VỜ HÔN MÊ



Anh đừng có hù con nít. Đi, hai lão già chúng ta đến phòng trực trò chuyện một lát, không phải là chuyện công việc, khó khăn lắm anh mới đến k8hoa Cấp cứu một chuyến mà.


Hai lão Chủ nhiệm vừa đi, một cô gái trẻ tuổi có người nhà nằm ở giường bệnh tạm thời ở hành lang vội vàng3 vào phòng làm việc gọi bác sĩ.


Bác sĩ, mau đi xem mẹ tôi một chút, bà ấy không nói chuyện nữa.


Không lấy nữa, tôi sợ kim.
Bệnh nhân uất ức rút mạnh tay về.

Bác sĩ, mẹ tôi vừa tỉnh lại, đừng rút máu nữa kẻo ngất...
Người nhà khó xử nhìn An Phi.

Chị Triệu Lam, tạm thời đừng rút nữa, theo dõi một lát rồi tính tiếp, mau tháo dây trên tay bà ấy ra đi, để lâu tê tay đó.
An Phi nhịn cười, nghiêm túc dặn dò.
An Phi vội đứng dậy, cầm ống9 nghe theo, chưa đến một phút sau, cô và người nhà đã đến chỗ bệnh nhân trước cửa sổ.
Trên giường là một người phụ nữ trung niên khoản6g 50 tuổi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay gập lại, nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể khẽ run.

Sao lại thế này?
An Phi thấy tình hình của 5bà không ổn bèn hỏi:
Lúc nãy bà ấy vừa bị kích động tinh thần sao?

Triệu Lam và người nhà giật mình, An Phi nở nụ cười, tiếp lời:
Không sao cả, bác cứ ngủ một giấc đi, tỉnh lại là tốt rồi.

Người vội chạy đến xem tình hình, cô gái trẻ tuổi đi tìm An Phi nắm chặt tay bệnh nhân, nước mắt suýt rơi xuống.

Không cần rút máu nữa à?
Triệu Lam sẵng giọng, nói xong vội vàng đậy kín kim tiêm, một là sợ kim tiêm bị ô nhiễm, hai là sợ làm người nhà bị thương.

Chủ yếu là do tinh thần của bà ấy, nói thẳng ra là áp lực suy nghĩ, Chủ nhiệm Hàn của chúng tôi nói cái này gọi là rối loạn stress sau chấn thương, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến tức ngực, thở dốc, hôn mê thậm chí là co giật. Cách điều trị là trò chuyện với bà ấy những chuyện vui vẻ, ít làm bà ấy nổi giận thôi.

Những lời An Phi nói, người nhà nửa tin nửa ngờ, thấy cô có vẻ chắc chắn, không nói lan man, người nhà không làm gì được đành quay về.

Chị Phi Phi, Chủ nhiệm Hàn thật sự đã từng nói đến hội chứng rối loạn stress sau chấn thương à?
Đợi người nhà đi rồi, Mễ Lan tò mò hỏi.
An Phi lớn tiếng nói, người nhà gật đầu liên tục, đồng ý đi kiểm tra ngay, cô cẩn thận nhìn phản ứng của bệnh nhân, bà ấy vẫn nhắm chặt mắt như cũ, cô thầm suy nghĩ, hiểu rồi, bây giờ tiền chữa bệnh đều do lãnh đạo thôn chi trả, không cần dùng đến tiền của mình, lấy việc tiêu tiền ra dọa bà ấy căn bản là vô dụng.

Người nhà đừng gấp, tôi thông báo trước với mọi người, hạng mục xét nghiệm máu hơi nhiều, cần phải rút hai ống, làm CT cũng không ít phóng xạ, nếu sau đó bệnh nhân vẫn không tỉnh, bước tiếp theo cần phải chọc dò thắt lưng(1), kiểm tra cái đó đau lắm đấy, chích thẳng vào xương sống, nhưng có thể bảo đảm thành công một trăm phần trăm.

(1) Chọc dò thắt lưng: còn được gọi là chọc dò cột sống, là một thủ tục y tế trong đó kim được đưa vào ống sống, phổ biến nhất là để lấy dịch não tủy (CSF) để xét nghiệm chẩn đoán.
Triệu Lam nhíu mày, nhìn An Phi không vui vẻ gì, tháo dây thun ra rồi bưng khay đi.

Tỉnh lại rồi thì tạm thời hết chuyện rồi, cần phải theo dõi, nếu xảy ra vấn đề, chúng ta vẫn sẽ phải làm kiểm tra, đừng kéo dài bệnh tình.
An Phi nghiêm túc trao đổi với người nhà.
Cô vừa về phòng làm việc, người nhà đuổi theo, lo lắng hỏi:
Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào, sao lại hôn mê? Chúng tôi không tiếc tiền, đừng nói là tiền chính phủ, ngay cả tiền của mình cũng lấy đi kiểm tra luôn.

An Phi giơ ngón tay lật mí mắt bệnh nhân, muốn xem con ngươi của bà, kết quả, bệnh nhân dùng sức nhắm chặt lại, cô dùng sức hai lần cũng không mở ra được.
Khóe miệng An Phi khẽ giật, muốn cười cũng không dám cười, xem ra bệnh nhân không phải là hôn mê, chỉ là tức giận quá nên giả vờ hôn mê thôi.

Lẽ ra sau khi ngộ độc amoniac, chủ yếu là bệnh về đường hô hấp, sẽ không ảnh hưởng đến não bộ, càng không bị hôn mê. Bệnh nhân bị hôn mê, ngoại trừ rút máu xét nghiệm ra, còn phải đi chụp CT não.

Triệu Lam cầm khay rút máu đi vào oán trách:
Em cũng phải nói với Mễ Lan là rút máu làm gì chứ, chị đem cả ống nghiệm xét nghiệm máu thường quy và sinh hóa máu đến luôn rồi này.


Còn phải kiểm tra cơ chế đông máu nữa, chị cứ rút máu trước đi, dùng cây kim loại to đó.
An Phi nhấn mạnh từ
loại to
, người nhà ai nấy cũng nhíu mày, sắc mặt giận tím tái, có một người nhà muốn đến cãi lại nhưng bị người khác dùng sức ngăn cản.
Triệu Lam không hiểu gì cả, nhưng không thể không làm theo được, lấy ống kim to rút máu, bảo người nhà vịn tay trái bệnh nhân ra, cột một sợi dây cao su ở khớp khuỷu tay, lấy cồn i-ốt khử trùng, vừa muốn đâm kim xuống, bệnh nhân rụt mạnh tay lại, thở dài một tiếng, từ từ tỉnh lại, mở mắt ra, mơ màng hỏi:
Lúc nãy tôi bị sao thế?

An Phi cố nói hơi quá, mí mắt của bệnh nhân cũng giật hai cái.
Người nhà thấy bà ấy vẫn chưa tỉnh, sốt ruột nói:
Được rồi, bác sĩ cần làm gì cái gì thì cô cứ mau ghi hóa đơn đi, tôi đóng tiền, chúng ta đừng kéo dài nữa.


Mễ Lan, bảo chị Triệu Lam đến rút máu đi.
An Phi không viết chỉ định xét nghiệm, cô cố ý nói to lên.

Không có...
Người nhà ấp úng, hình như có điều khó nói.

Cô không nói rõ tình hình, tôi không thể nào đoán được bệnh của bà ấy.
An Phi trầm mặt, nghiêm túc hỏi.

Bà ấy vừa cãi nhau với chị dâu tôi đôi câu, cũng không tính là bị kích động mà.
Sắc mặt cô gái không vui.

Đương nhiên, chẳng lẽ là chị tự bịa ra à, không tin thì em cứ lên mạng mà tra đi.
An Phi cười nhạt.

Mễ Lan thật sự lấy điện thoại ra tra Baidu, vui vẻ nói:
Tìm thấy rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.