• 466

Chương 258: TIN TRANG ĐẦU



Chị Phi Phi, đến lúc nào rồi mà chị còn tâm trạng hóng hớt nữa. Chúng ta bị xem là phản diện đây này, không biết có bao 8nhiêu người không rõ sự thật trách móc sau lưng chúng ta hám lợi, trái lương tâm này.
Mễ Lan bĩu môi căm giận nói, tiện3 thể vo giấy thành cục quăng vào thùng rác trong góc xa xa.


Trong tin toàn là lời của người nhà, bọn họ nói rò 9rỉ nghiêm trọng thế nào, bệnh tình bệnh nhân sẽ có di chứng, nhưng bác sĩ không chịu tích cực xử lý, còn nói không chịu 6trách nhiệm và bồi thường các vấn đề sau xử lý. Phóng viên chưa từng đến khoa Cấp cứu của bệnh viện chúng ta để phỏng vấ5n, chỉ đến bệnh viện lén lút chụp mấy tấm hình rồi về, cái này mà là đưa tin, còn đầu đề nữa chứ! Toàn lừa người không biết gì.


An Phi hừ lạnh một tiếng, cô biết có đôi khi truyền thông không đáng tin, nhưng không ngờ lại kém cỏi đến mức này. Buổi sáng, Chủ nhiệm Thôi vừa nói không nhận phỏng vấn, có truyền thông báo đài đến thì bảo bọn họ liên lạc với phòng y tế. Vậy nên trước khi thăm phòng, có mấy phóng viên đến tìm Chủ nhiệm Hàn phỏng vấn nhưng bị ông từ chối, không ngờ chỉ một lúc sau, trên web đã có bài viết rồi.

Chị tìm em có việc gì?
An Phi không động đậy, Hương Kiến giơ tay ra rồi ngại ngùng rụt lại.

Chị muốn nói chuyện với em.
Cô ấy mỉm cười, không thể không nói, cô ấy là một mỹ nhân hiếm thấy, dáng người thon thả, khuôn mặt như tranh, da trắng hơn tuyết, cho dù Lâm Mộng Phạm có đứng ngay đây thì cô ta cũng kém hơn một bậc. Động tác lúc nãy rất xấu hổ, nhưng cô ấy làm lại vô cùng tao nhã.

Em không có hứng thú với chuyện của chị và anh ấy.
An Phi đứng cùng cô ấy càng không tự tin, lời nói cũng sắc bén hơn.
Cô quay đầu lại, vốn không định quan tâm đến cô ấy, nhưng trong lòng như có ngọn lửa giận nhỏ từ từ bùng cháy.
Bất đắc dĩ, An Phi đứng dậy, đi ra ngoài, nếu phải đối mặt thì cứ đối mặt, trốn tránh không phải là cách hay.
Cô gái thấy cô đi đến, đầu tiên là sững sờ, sau đó mỉm cười đưa tay ra với cô:
An Phi, xin chào, chị là Lý Hương Kiến, bạn đại học của Vương Dịch Tường.


Em biết vụ băng gạc đó, trên mạng cũng ồn ào huyên náo lắm, đài truyền hình đúng là đổi trắng thay đen, bệnh viện kia quá oan uổng.
Mễ Lan gật đầu, lại thở dài.

Để bọn họ quậy một trận thế này, sau này hậu sản xuất huyết nhiều, mấy việc như lấy băng gạc cầm máu vừa tốn thời gian lại tốn sức này, bác sĩ vừa làm vừa sợ người nhà tố cáo, bên khoa Sản cũng sẽ phải cân nhắc lại.
An Phi nhớ đến lần trước, Lô Thanh nói về việc này với khuôn mặt lạnh băng, cô không nhịn được thở dài, bác sĩ trẻ thì bị dư luận bao vây, tay chân gò bó, lớn tuổi hơn thì càng không muốn mạo hiểm.

Sau này xuất huyết nhiều, khoa Phụ sản sẽ không cắt bỏ tử cung luôn chứ?
Mễ Lan mở to hai mắt, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội vàng hỏi.

Bây giờ mọi người đều thích mánh khóe, phóng viên viết thành thật quá thì không ai đọc, tiêu đề phải nóng sốt mới hấp dẫn được lượt đọc. Nói ví dụ, truyền hình đưa tin vụ băng gạc, rõ ràng là băng gạc dùng để cầm máu trong tử cung khoa Phụ sản, chờ cầm máu xong mới lấy ra, trước phẫu thuật sau phẫu thuật đã thông báo đi thông báo lại với người nhà, cũng đã ký tên rồi, nhưng người nhà lại lén chạy vào xóa và sửa chữ ký, không thừa nhận, giả vờ làm nạn nhân.
Đài truyền hình chỉ nghe một phía từ người nhà, chưa từng phỏng vấn bác sĩ và bệnh viện, vậy mà đã bắt đầu lấy ngòi bút làm vũ khí, nói thái độ bác sĩ không ngay thẳng, phẫu thuật xong để lại băng gạc trong tử cung sản phụ, làm bệnh nhân liên tục đau bụng, bệnh viện không quản lý không hỏi han, bao che bác sĩ vân vân.

An Phi chợt nhớ đến vụ băng gạc xuất hiện mấy hôm trước trên tivi, hôm nay thấy trang web đưa tin, cô đau lòng thất vọng, hôm qua cả bệnh viện biết bao nhiêu người phải tăng ca giải quyết bệnh nhân ngộ độc amoniac, không ai oán giận điều gì, khoa Cấp cứu gần như tăng ca toàn khoa, không có thời gian uống ngụm nước, còn chưa gặp phóng viên lần nào.

Không đến mức phải cắt bỏ hết, nhưng cũng sẽ không bảo thủ nguyên tắc có thể không cắt thì cố gắng không cắt nữa, dù sao cũng không ai muốn làm nhân vật chính của dư luận.
An Phi cười khổ, tiếp tục sửa lại lời dặn của bác sĩ.
Trong phòng làm việc, thỉnh thoảng có người nhà đến hỏi bệnh tình, An Phi vừa giải thích vừa sửa lời dặn bác sĩ, tiến độ chậm chạp, tại phòng làm việc y tá đối diện, cô Cao phụ trách xử lý lời dặn của bác sĩ nổi giận, nói với cô hôm nay mà không sửa xong thì khỏi phải lấy thuốc mới luôn. An Phi vội vàng tập trung sửa lời dặn của bác sĩ, bảo Mễ Lan đi xử lý với người nhà trước.
Khó khăn lắm mới xong việc, An Phi vươn người, ngáp một cái, tối hôm qua là lần đầu tiên cô uống say khướt, buổi tối tỉnh nhiều hơn ngủ, nên hôm nay khó tránh không đủ sức lực.

Chị Phi Phi, người đứng ngoài cửa có phải đang tìm chị không, em thấy cô ấy cứ nhìn vào trong này mãi.
Mễ Lan dựa vào vai An Phi, chép miệng.
An Phi ngẩng đầu, ngoài cửa không có ai, đợi một lúc, một cô gái lén lút nhìn vào trong xem xét, người kia mặc váy liền màu xanh nhạt, mang đôi giày sandal cùng màu, dùng khăn dài cột mái tóc dài xõa ngang vai lên, nhìn vừa thời trang vừa đáng yêu.
Vừa nhìn thấy bóng dáng cô ta, sắc mặt An Phi trở nên lạnh lẽo, mặc dù chỉ mới gặp một lần nhưng liếc một cái là cô nhận ra ngay, người đứng ngoài cửa đúng là
anh em giường trên
của Vương Dịch Tường.
Hương Kiến không nói gì, mím môi, cứ đứng mỉm cười với An Phi.


Chị cũng thấy em bận rộn thế nào rồi, chị nói ngắn gọn đi.
An Phi khẽ hừ một tiếng, chịu thua.


Chúng ta ra ngoài rồi nói.
Nói xong, Hương Kiến đi ra đại sảnh cấp cứu trước, rồi đi đến vườn hoa yên tĩnh trước tòa nhà, An Phi đi theo sau.


Ngày mùng một tháng Mười chị sẽ đính hôn, cuối năm kết hôn.
Hương Kiến quay lưng về phía An Phi, giơ tay sờ một nhành hoa hồng đỏ tươi, chậm rãi nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.