• 466

Chương 259: LÀM HÒA



Em yêu anh ấy là vì anh ấy đáng để em yêu, chứ không phải để cạnh tranh. Chị ưu tú như vậy, đáng gặp người tốt hơn.
Mọi thái độ thù địch của An8 Phi đối với Hương Kiến từ từ tan biến trong giọng nói nhẹ nhàng của cô.


Cảm ơn, rất vui được biết em, tuy rằng chúng ta không thể làm 3bạn với nhau.
Rốt cuộc Hương Kiến cũng quay người lại, vẻ mặt lại bình thường, cô ấy mỉm cười rạng rỡ.


Em cũng vậy.
An Phi đưa tay ra9, hai người bắt tay nhau.

Không đúng, là Lạc Dương, lúc anh đến Lạc Dương ngắm hoa mẫu đơn, hướng dẫn viên du lịch đã giới thiệu nhạc nước ở nơi đó là lớn nhất cả nước.
Vương Dịch Tường cong môi, nở nụ cười đẹp mắt.
An Phi vừa định phản bác lại, một tia sáng đột nhiên bay thẳng lên bầu trời đêm, trong bóng đêm nở ra một đóa hoa đỏ, rồi lại một đóa hoa khác, nở đầy bầu trời đối diện hồ.

Đẹp quá!
An Phi cảm thán.

Đúng vậy, ì ra để không xuất viện, không chỉ mỗi bọn họ thôi đâu, còn cái tên Phó Minh Đông kia nữa, đã hơn một tháng trời rồi mà vẫn không chịu ra viện, cứ nói mình phải chụp CT vì nguyên nhân dẫn đến viêm khí quản là xịt hơi cay, muốn điều trị khỏi hoàn toàn mới về.
Nhớ đến chuyện này, An Phi lại đau đầu, bệnh viện có khảo hạch số ngày nằm viện bình quân, vượt quá kỳ hạn sẽ trừ tiền thưởng của phòng, bởi vì Phó Minh Đông, phòng theo dõi khoa Cấp cứu đã vượt mức chỉ tiêu, toàn khoa đều gặp xui xẻo theo.

Sao chị không để đội trưởng Chu đưa ông ta đi?
Mễ Lan trừng mắt nhìn An Phi, thể hiện sự bất mãn với cô.

Đội trưởng Chu nói hai bên vẫn còn đang cãi nhau, nếu cả hai đều có trách nhiệm, đồn cảnh sát đề nghị hai bên thương lượng giải quyết, việc ai đền tiền, đền bao nhiêu còn chưa thỏa thuận xong.
An Phi nhớ lại dáng vẻ tức giận bất cần đời không biết phải xả ở đâu của Chu Tiểu Xuyên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, An Phi đã trực xong một tuần ca ngày ở phòng theo dõi, rất nhanh chỉ còn một n6gày nữa thôi, đa số bệnh nhân ngộ độc amoniac đều đã xuất viện, chỉ có mấy nhà cố chấp không chịu đi, muốn chính phủ giải thích một lời mới chịu5 đi về.

Rõ ràng là chụp lồng ngực không có gì bất thường cả, nhìn kiểu gì cũng khôi phục bình thường rồi, chiều hôm qua em đi toilet, đi ngang qua phòng bệnh bọn họ, cả nhà còn cười nói vui vẻ với nhau, nhưng đến khi Chủ nhiệm Hàn thăm phòng, bà cụ tức ngực, con dâu khó thở, con gái đau xương ngực, chuyện gì vậy trời!
Mễ Lan ôm bệnh án về phòng làm việc, ném lên bàn, ngồi trên ghế thở phì phò oán giận.

Một vài phụ nữ nông thôn về nhà cũng không có gì làm, ở bệnh viện ăn ngon, lại có điều hòa, thoải mái hơn cả ở nhà, tại sao phải về chứ? Đổi lại chú thì chú cũng không về đâu.
Chủ nhiệm Hàn cười híp mắt ngồi xuống, không tức giận chút nào.

Tôi và bạn ở cùng địa cầu
Vì giấc mơ mà vượt qua nghìn dặm đến Bắc Kinh.
Đến đây nào, vươn tay bạn ra đi.

Quảng trường Tuyền Thành nổi tiếng với nhạc nước, kết quả ở đâu cũng xây nhạc nước theo, ở thành phố chúng ta chưa từng nhìn thấy nhạc nước.
An Phi đứng giữa quảng trường, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp nước.

Em biết nhạc nước ở đâu lớn nhất không?
Vương Dịch Tường đeo túi xách đứng cạnh.

Tây An à, bạn học em từng nói quảng trường nhạc nước trước tháp Đại Nhạn là lớn nhất châu Á.
An Phi lập tức trả lời, đôi mắt vô cùng có hồn dưới ánh đèn.

Câu nói này đúng là trúng chỗ tử, mọi chuyện không giải quyết xong, chúng ta đuổi không được, mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta giữ không được.
Chủ nhiệm Hàn cầm tách trà Tử Sa uống một ngụm, nói sâu xa.

Bây giờ tin trang đầu trên báo đã bị hạ xuống rồi, đa số bệnh nhân đã ổn định, chắc là biểu hiện sẽ tốt hơn đó, chúng ta mau đi làm việc đi.
An Phi an ủi Mễ Lan.
Olympic bế mạc, đội Trung Quốc hạng nhất, cả nước đều vui mừng, đêm đó thành phố L bắn không ít pháo hoa, bên hồ Hoàn Thành còn có vài người phóng pháo hoa, làm mặt hồ chói sáng như cây vạn tuế nở hoa.
Tôi và bạn vĩnh viễn là người một nhà...

An Phi khẽ ngâm nga ca khúc khai mạc của Olympic, Vương Dịch Tường nhịp nhàng đi bên cạnh, hai người chậm rãi bước dọc theo bên hồ, hưởng thụ đêm hè mát mẻ hiếm có.
Đi tới đi lui, đi đến công viên lớn nhất bên hồ, Vương Dịch Tường nắm tay An Phi đi dọc thềm đá cẩm thạch, trước mặt là một quảng trường khổng lồ, có 12 bức điêu khắc xung quanh, khí thế hào hùng, giữa quảng trường là nhạc nước.

Chú theo phe nào vậy!
Mễ Lan sẵng giọng, cô biết Chủ nhiệm Hàn tính trẻ con, nhất định là đang trêu chọc cô nàng.

Chủ nhiệm Hàn đang nói em không biết đối nhân xử thế, thường thì bọn họ sẽ không dễ dàng ra viện đâu.
An Phi cười giải thích.

Mấy người bên đội phòng cháy chữa cháy cũng nhận tiền đó, không phải vẫn nhanh chóng xuất viện sao? Ai giống bọn họ, cứ ì mãi không chịu đi. Nhưng như đã nói, chúng ta thật sự không có cách gì cả.
Mễ Lan nản lòng gục xuống bàn.

Có đẹp cũng không đẹp bằng em.
Vương Dịch Tường nhích lại gần, khoác lấy vai cô, cánh tay An Phi ôm hông anh, hai bóng dáng dựa thật gần vào nhau.


Hương Kiến còn đẹp hơn em nhiều đấy.
An Phi chợt nói một câu làm cụt hứng.


Sau này đừng nói về cậu ấy nữa, đã nói rồi mà... Em quên sao?' Vương Dịch Tường liếc xéo An phi một cái.


Em sai rồi, tha cho em nhé.
An Phi vừa xin tha thứ vừa chạy về bên hồ.

Vừa chạy được vài bước đã bị Vương Dịch Tường bắt lại, ôm chầm lấy, hôn lên môi cô, trong phút chốc, dưới ánh sao, chỉ có bóng dáng hai người ôm nhau.


Sau này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không được chưa nghe anh giải thích mà đã bỏ đi.
Vương Dịch Tường nói nhỏ bên tai cô, giọng nói của anh làm người ta cảm thấy quyến rũ khó từ chối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.