• 946

Chương 263: GIẢI THÍCH


An Phi dựa vào ngọn đèn ven đường nhìn thấy một khuôn mặt trẻ con ngây thơ, đúng là Lữ Kiến Hoa rồi. Cô vội vàng gọi điện cho phòng cấp cứu,8 bảo bọn họ mau cho người đến đón.

Bên kia, Vương Dịch Tường không quan tâm chất bẩn trên người Lữ Kiến Hoa, bắt đầu ấn ngực. An Ph3i không đeo khẩu trang, ngửi thấy trên người cậu ta có mùi hôi thối, trong lòng cũng biết cậu ta đã xuất hiện tình trạng đại tiểu tiện khôn9g khống chế được rồi. Cô giơ tay đỡ cái cổ đã được Vương Dịch Tường tháo dây ra, hai tay dùng sức đỡ ngửa đầu cậu ta ra, làm thông thoáng đ6ường thở.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình máy giám sát, mong đợi kỳ tích xuất hiện.
Một phút, hai phút, ba phút.
An Phi không tranh cãi với anh, lấy điện thoại di động ra, đưa tay vạch mắt kiểm tra đồng tử Lữ Kiến Hoa, hai đồng tử phóng to cố định, trong lòng cô trầm xuống, nếu não thiếu oxy quá 4 phút sẽ làm tổn thương não, chuyển biến xấu, xem ra lành ít dữ nhiều.
Xa xa, y tá phân khoa kéo băng ca đến, mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Lữ Kiến Hoa lên băng ca, vội vàng đưa vào phòng cấp cứu.
Vừa làm xong, cô đã nhịn hết một hơi, không nhịn được nữa, cô đành hít một hơi thật sâu, bị mùi hôi xộc thẳng vào mũi, cô5 nôn ra một trận.

Phi Phi, em...
Vương Dịch Tường vẫn không ngừng ấn ngực, rất mệt mỏi, hơi thở hổn hển, ngẩng đầu ân cần nhìn cô.

Không sao, em thay anh.
An Phi biết ấn ngực là một việc tốn sức, một người chỉ ấn được nhiều nhất từ 3 đến 5 phút, thời gian lâu hơn thì không chịu nổi.

Không cần đâu, em sức yếu...
Vương Dịch Tường gượng cười, mồ hôi chảy xuống từ gò má.
Trong phòng cấp cứu, Lữ Tiêu Tiêu trầm mặc ngồi trong góc, nhìn An Phi và Vương Dịch Tường đang cứu chữa, chuyện của Lâm Mộng Phạm mới qua được ba tháng, cô ta khó đối mặt với tình huống tử vong lần nữa, đầu óc trống rỗng.
Lục Viễn bình tĩnh ngồi cạnh cô ta, trong lòng lo lắng, thấy Tiêu Tiêu như vậy, anh ta đau lòng, hận mình bất lực không làm gì thay cô ta được, một người lúc nào cũng thành thạo tay nghề trên bàn mổ như anh ta, bây giờ chỉ có thể lo suông chứ không làm gì được.
Đồng hồ đã điểm một giờ sáng, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Phòng giảng dạy cấp cứu lầu 2, cuộc họp khẩn cấp đang được tiến hành.
Chỉ có một vài người tham gia, Chủ nhiệm Thôi, Trưởng khoa Tưởng khoa Y tế, y tá trưởng Lưu San, Chủ nhiệm Hàn, Chủ nhiệm Lâm, An Phi ca ngày, Lữ Tiêu Tiêu ca đêm, y tá Triệu Lam và Vương Dịch Tường tham gia dự thính.
Trong lúc mọi người gần tuyệt vọng, một nhịp đập nhỏ xuất hiện, nhịp sóng tim đập bình thường đã xuất hiện rồi.
An Phi xúc động đến mức không để ý đến nhiều người xung quanh, cô nắm chặt tay Vương Dịch Tường, khóe mắt ươn ướt.

Mạt Lỵ, chú ý tốc độ truyền dịch, tiếp tục bổ sung thuốc.
Vương Dịch Tường để mặc cô nắm tay mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mười lăm phút trôi qua, tình hình của Lữ Kiến Hoa dần ổn định lại, đúng là tuổi trẻ, chạy một vòng trên đường chết rồi quay về.
Sau khi khôi phục nhịp tim, mười phút sau, huyết áp ổn định, mười lăm phút sau, đồng tử co lại, cuối cùng tim phổi phục hồi thành công.
Lữ Kiến Hoa nhanh chóng được đưa vào phòng giám sát cấp cứu, tiến hành các bước điều trị tiếp theo, trước mắt cậu ta vẫn chưa qua được cửa ải khó khăn nhất - phục hồi não. Nếu cứ không tỉnh lại thì sẽ trở thành người thực vật, cho dù tim phổi có phục hồi thành công cũng không có ý nghĩa gì.

Máy khử rung tim, thuốc tăng huyết áp.
An Phi vui mừng hô lên.
Trương Mạt Lỵ mang Dopamine đến, y tá đẩy máy khử rung tim vào, Vương Dịch Tường không nói hai lời, lập tức khử rung tim cho Lữ Kiến Hoa, sau ba lần, bắt đầu ấn tim lần nữa.
Sau ba lần dùng thuốc điều trị, điện tâm đồ vẫn thẳng tắp, An Phi bắt đầu sốt ruột, trước mặt là bệnh nhân với sinh mạng trẻ trung đang từ từ trôi mất, phía sau là Chủ nhiệm Thôi và tổng phụ trách ca trực đang ngồi, ngoài cửa là người nhà của Lữ Kiến Hoa khóc lóc thảm thiết, trong góc là đồng nghiệp hồn bay phách lạc.
Vương Dịch Tường đặt ống dẫn tĩnh mạch trung tâm cho bệnh nhân, giờ phút này đã đặt xong, anh bảo Trương Mạt Lỵ tiêm Adrenaline vào tĩnh mạch. Một phút sau, điện tâm đồ của bệnh nhân bắt đầu động đậy.

Bệnh nhân nằm viện xảy ra chuyện bất trắc, dù sao đi chăng nữa chúng ta cũng phải có trách nhiệm, mọi người hãy nói các bước xử lý tiếp theo, và sẽ giải thích với người nhà thế nào.
Trưởng khoa Tưởng mở lời trước.


Bệnh nhân đến vì uống thuốc trừ sâu, thuộc hành vi tự tử. Chúng tôi đã mời khoa Tâm lý sang hội chẩn, chẩn đoán cậu ta mắc chứng trầm cảm ở thanh thiếu niên, có khả năng sẽ tự tử thêm lần nữa. Lúc đó, bác sĩ tâm lý, bác sĩ An và người nhà đã trao đổi với nhau, bảo người nhà phải chú ý đến cảm xúc của cậu ta, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn. Những gì có thể làm chúng tôi cũng làm rồi, không có trách nhiệm gì cả.
Chủ nhiệm Hàn nhíu mày liếc mắt nhìn Trưởng khoa Tưởng, trong lời có ý khác.


Chúng tôi phát hiện bệnh nhân mất tích đầu tiên, phát hiện bệnh nhân tử vong, kịp thời cứu chữa bệnh nhân, bây giờ đã cứu sống bệnh nhân, không có công lao cũng có khổ lao, chịu trách nhiệm gì nữa?
Chủ nhiệm Lâm khó hiểu nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.