• 466

Chương 264: LO LẮNG CỦA ÔNG CỤ


Rạng sáng tháng 9, cơn gió hơi lạnh, áo khoác của Vương Dịch Tường đã bị dính đầy bụi đất và chất bẩn do cứu chữa Lữ Kiến Hoa, h8ôi thối không mặc được nữa, bị anh ném vào cốp sau xe, chỉ mặc áo sơ mi cộc tay. Từ đại sảnh cấp cứu đi ra, cánh tay anh run rẩ3y, An Phi nhìn thoáng qua, nở nụ cười:
Tối nay, cảm ơn nhiều, không có anh ở đây thì việc cứu chữa cậu ta đã không như ý.


Làm cấp cứu đến nơi đến chốn, phán đoán chuẩn xác, em cũng rất giỏi mà, không có em tham gia cũng sẽ không thành công đượ6c đâu.
Vương Dịch Tường nhíu mày, mỉm cười khen ngợi cô.


Bị Chủ nhiệm Vương phê bình nhiều rồi, bây giờ đột nhiên đượ5c khen, không quen tí nào.
An Phi thở dài, cô khẽ cười, lắc đầu than.

Chủ nhiệm Thôi về nhà, trong phòng khách vẫn sáng đèn, vừa vào cửa, mẹ chồng đang nằm chạy ra đón:
Phượng Dương về rồi, ăn chút bữa khuya không?

Bây giờ, thấy con gái mỉm cười, chị có cảm giác thành công hơn hẳn công việc, có lẽ càng lớn tuổi thì cảm nhận cũng khác lúc trước, bốn mươi chững chạc, năm mươi hiểu số trời, con người một khi đến tuổi trung niên sẽ hiểu về cuộc sống và sinh mệnh hơn.
Lữ Tiêu Tiêu và Lục Viễn đi theo con đường nhỏ về nhà, hai người bọn họ đều ở trong khu nhà bệnh viện. Đi được nửa đường, Tiêu Tiêu đột nhiên ngồi xuống bậc thềm cây phượng hoàng trước cửa, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi đầu xuống, im lặng khóc. Trong đêm khuya, trừ tiếng dế kêu, xung quanh vô cùng yên tĩnh, nếu cô ta khóc ra tiếng, cho dù nhỏ thôi cũng có thể truyền đi rất xa, vậy nên cô ta không dám khóc thành tiếng.
Lục Viễn ngồi xuống cạnh cô ta, muốn đưa tay ôm cô ta vào ngực, nhưng nửa đường lại rụt về.

Mẹ, con không ăn, cảm ơn mẹ. Tiểu Mỹ ngủ chưa?
Chủ nhiệm Thôi nhỏ giọng trả lời, sợ đánh thức cô bé.

Ngủ lâu rồi, uống hết 100ml sữa bột luôn.
Mẹ chồng mỉm cười.
Chủ nhiệm Thôi nói được làm được, chị thật sự nhận nuôi Tiểu Mỹ, đưa mẹ chồng dưới quê lên chăm cô bé giúp, từ khi trong nhà có trẻ con, chị cảm thấy cơ thể đã nhẹ nhõm hơn lúc đầu, khoan dung hơn lúc trước. Trước đây chị quan tâm chuyện công việc nhất, vì công việc mà đưa con ra nước ngoài.

Chú yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức 100%.
Lý Mộc Tử không ngờ một đôi vợ chồng nông thân lại thấu hiểu đến như vậy, sự thông cảm của người nhà đối với bác sĩ là động lực, là tin tưởng, là lời ủng hộ lớn nhất để bọn họ mạnh tay đánh trận.
An Phi và Chủ nhiệm Hàn thăm phòng, lúc đi đến giường 9 lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, một cụ ông đã hơn 60 đang phàn nàn với bà vợ của mình:
Bệnh của tôi không khỏi được đâu, không trị nữa, bà mau cho tôi đi về đi, tôi xin đó.


Nói bậy gì đó, chuyên gia phòng khám bệnh đã nói rồi, ông chỉ bị viêm khí quản thôi, không phải là ung thư, truyền dịch vài hôm rồi về nhà. Ông xem ông còn chưa được nhập viện đây này.
Bà vợ mày ngài mắt phượng, ăn mặc rất có sức sống, trang điểm nhẹ, lúc còn trẻ chắc chắn là mỹ nhân.
Anh nhìn cô ta lớn lên, trong ký ức của anh, lúc nào cô ta cũng cười rạng rỡ như ánh nắng tươi sáng, từ khi nào cô gái của anh ta lại yếu ớt như vậy, dễ dàng bị tổn thương thế này. Anh ta hận mình không che chở cho cô ta được, ngăn cản thương tổn của cô ta, hận mình xuất hiện không đúng lúc cô ta cần nhất, cho cô ta một bờ vai kiên cường, hận bản thân không dám thổ lộ, chỉ lặng lẽ trốn tránh âm thầm đau khổ.
Hôm sau, thái độ của người nhà Lữ Kiến Hoa vẫn như vậy, ba mẹ cậu ta là người nông thôn ngoại ô, sống giản dị, điều kiện kinh tế bình thường. Sau khi Lý Mộc Tử trao đổi bệnh tình, bao gồm khả năng cậu bé có tỉnh lại được không, bọn họ ngậm ngùi ra vẻ đã hiểu.

Bác sĩ, tối hôm qua thằng bé chạy đi, các cô nhiều người chia nhau ra tìm như vậy, tìm được còn cố gắng cứu chữa, không sợ bẩn sợ mệt, chúng tôi đều thấy cả, chúng tôi cảm ơn các cô. Dù thằng bé có cứu được hay không cũng là cái số của nó, chúng tôi sẽ không trách các cô đâu.
Ba cậu bé liên tục cảm ơn Lý Mộc Tử.

Bệnh của tôi không chữa khỏi nên bác sĩ mới không nhận vào viện đấy, bà còn muốn gạt tôi nữa.
Cụ ông buồn rười rượi, ông nói gà bà nói vịt với bà vợ của mình.

Nghe đoạn đối thoại của hai người họ, nhóm bác sĩ đi theo Chủ nhiệm Hàn cười không thôi, bệnh nhân già có tính trẻ con, người nhà cãi với ông ấy thì cũng chịu thiệt thôi.


Anh bạn già, anh tin tôi không?
Chủ nhiệm Hàn đi đến trước giường của ông ấy, trò chuyện đời thường với ông ấy, cụ ông nắm chặt tay Chủ nhiệm Hàn phàn nàn, nói từ nửa năm trước đã biết mình mắc bệnh nan y, người nhà gạt ông ấy, còn không chịu nhận, một ngày ông ấy sống cũng bằng một năm rồi, hy vọng Chủ nhiệm Hàn nói thật với ông ấy, nói cho ông ấy biết ông ấy còn sống được mấy ngày nữa.

Chủ nhiệm Hàn dở khóc dở cười, lấy bệnh án của ông ấy ra, cầm tờ xét nghiệm và ảnh CT lồng ngực giải thích với ông ấy:
Anh bạn già, anh xem đi, theo kết quả thì anh chỉ bị viêm khí quản thôi, người nhà lừa anh thì sao bác sĩ lại có thể thông đồng với bọn họ được?



Không thể nào đâu, trên mạng ai cũng nói, nếu bị bệnh nan y, người nhà sẽ không cho bác sĩ nói với bệnh nhân, bác sĩ thì không nói được, tôi hiểu các anh cũng khó xử mà.
Cụ ông thở dài, buông tay Chủ nhiệm ra, nằm xuống không nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.