• 466

Chương 265: LẠI GẶP PARAQUAT


An Phi đến phòng giám sát thăm Lữ Kiến Hoa trước, Lý Mộc Tử nói, trước mắt các chỉ tiêu hạng mục tính mạng đều ổn định, đồng tử thu8 nhỏ, có phản ứng với kích thích mạnh, có dấu hiệu chuyển biến tốt rõ ràng, nhưng không thể biết được khi nào sẽ hoàn toàn tỉnh tá3o.

Tối hôm qua Lý Mộc Tử không đến, An Phi kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe, Mộc Tử an ủi cô, nói, làm việc ở9 khoa Cấp cứu sẽ có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được, bệnh nhân phòng theo dõi nhìn thì ổn định, nhưng thực ra bệnh tình6 có thể biến hóa bất cứ lúc nào, có thể làm việc không thẹn với lương tâm là tốt rồi.

Cô vừa vào phòng làm việc ngồi xuống5 đã thấy bác sĩ Kiều trở lại, cô vội vàng hỏi:
Nói chuyện thế nào rồi?

Tiễn bác sĩ Kiều về, xử lý xong lời dặn của bác sĩ, phòng theo dõi có hai bệnh nhân nằm viện, An Phi vội vàng ghi lại lời dặn của bác sĩ, đợi đến khi hết bận, cô lại đến giường 9, trên giường đã đổi bệnh nhân rồi.

Chị Lam, giường 9 truyền dịch xong rồi à?
An Phi vội vàng chạy vào phòng y tá hỏi Triệu Lam.

Đừng nói nữa, truyền chưa được một nửa đã quậy lên đòi đi, ông cụ nói có chết cũng phải chết ở nhà, bà cụ không khuyên được, đành phải rơi nước mắt đi về cùng ông ấy.

An Phi bảo Mễ Lan gọi người nhà giường 9 đến, mời bà ấy trao đổi chút bệnh tình với bác sĩ Kiều, buổi sáng lúc Chủ nhiệm Hàn nói bệnh nhân có khả năng mắc bệnh tâm lý, người nhà phản ứng rất mạnh mẽ, chắc bà ấy tương đối nhạy cảm với những căn bệnh như vậy.
Đúng thật, cho dù bác sĩ Kiều đã nói một cách uyển chuyển nhưng bà cụ vẫn tức giận,
Mấy cô nói tâm lý ông ấy có vấn đề, bảo tôi đưa ông ấy đến bệnh viện tâm thần khám à? Lúc trước lão Lưu là cán bộ cấp huyện, mới vừa nghỉ hưu được nửa năm, sao có thể mắc bệnh tâm thần được? Rốt cuộc các cô có khám được không hả? Tôi sẽ đi tìm Viện trưởng của các cô để tố cáo!


Bác gái, bác đừng nóng, tình hình lúc nãy bác cũng thấy rồi đó, cảm xúc của bệnh nhân thật sự thuộc trạng thái bất thường, bệnh tâm lý cũng là bệnh, cần dùng thuốc để khống chế, không điều trị sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
An Phi kiên nhẫn khuyên giải.

Tôi không rảnh để đứng nghe mấy con nhóc như các cô nói bậy bạ, chúng tôi truyền dịch xong sẽ về nhà, ông ấy đã làm hết các kiểm tra cần thiết ở đây rồi, không có bệnh gì nặng cả.
Nói xong bà cụ bước ra ngoài, không để ý bọn họ.

Bác à....
An Phi vội bước ra cửa, nhìn bóng lưng bà cụ dần xa, cô bất lực thở dài, không ngờ đến bây giờ vẫn còn người giấu bệnh sợ thuốc như thế.

Bà ấy nhất thời không chấp nhận được thôi, bên phòng khám bệnh của bọn chị cũng thường gặp những người nhà như bà ấy.
Bác sĩ Kiều cười thông cảm, nói thêm:
Sau này rồi sẽ tốt thôi.

Chắc là phải đề nghị người nhà đưa ông đến bệnh viện chuyên khoa để kiểm tra các bệnh liên quan, trước mắt bệnh nhân phải dùng thuốc để khống chế, không thể kéo dài thêm được nữa.

An Phi nhíu mày nói:
Ý của chị là ông ấy có bệnh tâm thần, mà còn tương đối nghiêm trọng nữa?

Bác sĩ Kiều gật đầu, khẳng định nói:
Đúng, bước tiếp theo cần phải xác định tính chất căn bệnh của ông ấy, nếu chỉ đơn thuần là chứng rối loạn lo âu thì dùng thuốc điều trị là ổn rồi, nhưng nếu là bệnh tâm thần phân liệt thì e rằng sẽ khó giải quyết hơn một chút.

Trong lòng An Phi hơi lo lắng, mặt cô sầm xuống.

Phi Phi sao thế, có vấn đề gì à?
Triệu Lam phát hiện ra sự bất thường của cô, bèn truy hỏi.

Không... Không có gì.
An Phi cười cười che giấu, chẳng biết tại sao cô lại hơi lo lắng, do dự không biết có nên nói với Chủ nhiệm một tiếng không, nghĩ lại thì bệnh nhân đã về rồi, có báo cáo cũng không có ý nghĩa gì, đành phải đợi lần sau có gặp lại rồi nói.
Bác sĩ Kiều dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, do dự nói:
Chị cảm thấy là chứng rối loạn lo âu thuộc chứng rối loạn lo âu lan tỏa, hay còn được gọi là rối loạn lo âu mãn tính, đặc điểm là thường xuyên sợ hãi cùng một nội dung kéo dài hoặc lo lắng đề phòng.

Nhưng rối loạn lo âu cho thấy có bệnh tâm lý, cảm xúc rối loạn có thể là một trong những bệnh trạng bệnh tâm lý.
Hiện tại ngoài chứng rối loạn lo âu, còn có triệu chứng của trầm cảm, thậm chí lúc đầu còn xuất hiện âm thanh ảo giác, không thể loại trừ khả năng tâm thần phân liệt.
Trở về phòng làm việc, Mễ Lan bí mật nói:
Chị Phi Phi, tin mới nhất đây, giữa tháng 10 chúng ta sẽ được chuyển sang tòa nhà mới.


Thật à, tốt quá rồi.
Trong lòng An Phi có chuyện, cô trả lời một cách thờ ơ.

Sao chị không vui chút nào vậy.
Mễ Lan tức giận ngồi xuống.

Phi Phi, lại thêm một bệnh nhân đến nữa, ca Paraquat đó, chuyển vào giường 6.
Triệu Lam đứng trước cửa phòng làm việc hô lên, giọng nói mang theo sự nuối tiếc.
Mễ Lan nhanh chóng đi tới nhận bệnh án trong tay chị ấy, thì thầm nói:
Trình Tử Duyệt, nữ, 15 tuổi, uống 20ml Paraquat 3 tiếng trước.


Mới 15 tuổi, độ tuổi như đóa hoa vậy.
An Phi chợt nhớ lại Thẩm Đồng Đồng, đó là bệnh nhân Paraquat cô tự mình quản lý.

Ai cũng nói tỷ lệ tử vong của Paraquat là 100%, cô bé này không cứu được nữa sao?
Mễ Lan chần chừ nói.

Cô bé uống không nhiều lắm, có thể cố gắng xem sao, đi thôi, đi xem thử một chút.

Giường 6 là một cô gái tóc cắt ngắn, mặc váy liền màu xanh nhạt, đôi mắt to sáng lấp lánh, lông mi dài cong vút, khóe miệng hơi mỉm cười, hình như không hề biết Tử Thần đang đứng đợi mình ở ngoài.

Tử Duyệt, cổ họng có đau không? Có cảm thấy cái gì không thoải mái không?
An Phi cố gắng ôn hòa nói.


Đau, vẫn ổn, cứ thấy buồn nôn, không có cảm giác khó chịu khác.
Giọng nói của cô bé là chất giọng trong trẻo đặc trưng của thiếu nữ, vô cùng dễ nghe.

An Phi kiểm tra cẩn thận, tạm thời không phát hiện thấy gì bất thường, cô liền gọi ba mẹ bệnh nhân vào, bắt đầu hỏi bệnh sử.


Mọi người đã biết độc tính của Paraquat rồi mà, vì sao còn chưa đến phòng giám sát lọc máu đi?
Bình thường các bác sĩ khoa Cấp cứu nhận khám sẽ giải thích độc tính của Paraquat với người nhà, những gia đình có điều kiện sẽ chọn làm lọc máu, cố gắng níu kéo thêm một chút cơ hội sống.


Điều kiện nhà chúng tôi có hạn, trong nhà còn hai đứa bé nữa.
Bố bệnh nhân cúi đầu, buồn bực nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.