• 466

Chương 269: CHUYỂN NHÀ


Lễ Quốc khánh đến, Lý Mộc Tử kết hôn, ngày lễ khoa Cấp cứu bận hơn bình thường, An Phi và Lữ Tiêu Tiêu không thể phân thân được, Trương 8Hiểu Lệ làm phù dâu. Hôn lễ hôm đó mời khách xong, ngày hôm sau đôi vợ chồng son xin nghỉ phép bay thẳng ra Hải Nam. Sau kỳ nghỉ ngày 13 tháng 10, ngày 9 tháng 10, toàn bộ khu viện bắt đầu di dời.

Khoa Cấp cứu chuyển đến phòng bệnh lầu một vừa xây, bao gồm quầy t9huốc cấp cứu, phòng xét nghiệm cấp cứu, khoa Phóng xạ cấp cứu phân bố xung quanh, đi vào trong là trung tâm hình ảnh, bao gồm phòng CT,6 MRI, phòng X quang, phòng hạt nhân.

Lầu hai là phòng lọc máu, lầu ba là ICU và phòng phẫu thuật, lầu 4 là trung tâm sinh sản v5à trung tâm thí nghiệm, lầu 5 đến lầu 19 là phòng bệnh, trong đó lầu 19 dành cho cán bộ khoa Bảo vệ sức khỏe, môi trường tốt nhất, rất yên tĩnh.
Điểm này mọi người không thể không chê được, lúc trước nói chuyện với người nhà bệnh nhân trong phòng làm việc, chỉ cần đóng cửa, người bên ngoài sẽ không nghe được, còn bây giờ dù là chuyện riêng tư hay không đều phải nói ngay trước bàn, không khép kín tí nào, khó khống chế được cảm xúc của người nhà,
Trong phòng giám sát, khoảng cách giữa các giường bệnh rất chật chội, không dễ tránh lây nhiễm cho nhau, lại không thông gió được.
Môi trường làm việc mới trông đợi đã lâu thành bộ dáng quỷ quái này, mọi người hơi thất vọng. Chủ nhiệm Thôi vừa chỉ huy mọi người chuyển nhà, vừa nổi giận với mọi người,
Chỗ nào không hài lòng thì chúng ta từ từ thay đổi lại, dù sao đi nữa chuyển nhà cũng là chuyện vui, mọi người vui lên đi.

Tòa nhà phòng bệnh nằm ở phía Nam tòa nhà khám bệnh, tổng cộng 4 tầng, tất cả các phòng cấp cứu đều ở trong này.
Bố cục của khoa Cấp cứu giống những gì mà nhóm An Phi thấy trong bản vẽ cơ bản, lúc xem sơ đồ, bọn họ rất hài lòng với thiết kế, nhưng thực tế mới phát hiện có nhiều chỗ không hợp lý.
Lúc trước dù là phòng làm việc nào, phòng trực hay phòng bệnh, ở đâu cũng có cửa sổ. Còn bây giờ, phòng làm việc bác sĩ biến mất, phòng trực không có cửa sổ, trong phòng bệnh một bên là giường bệnh một bên là phòng y tá, bàn làm việc bác sĩ được kê ngay trong phòng làm việc y tá.
An Phi hy vọng thần ca đêm sẽ nể tình, vừa chuyển nhà sẽ được nghỉ ngơi, vậy mà cô đã nghe thấy tiếng xe 120 chói tai từ xa truyền đến, Khương Thiệu Vân cùng trực với cô liếc mắt thở dài:
Làm việc thôi.

Xe 120 tới cửa, hộ lý đi qua nhận bệnh nhân, vẫn chưa vào phòng cấp cứu, toàn bộ đại sảnh đã nồng mùi thuốc trừ sâu 3911, nồng đến mức người ta không thể thở được.

Đây là uống bao nhiêu vậy, thật sự muốn chết vậy à?
Khương Thiệu Vân vội đeo khẩu trang vào.
Tận cùng bên trong phòng cấp cứu là phòng rửa ruột, máy rửa ruột tân tiến tự động toàn bộ.
An Phi nhận ca, đi vòng vòng khắp nơi, mặc dù có nhiều chỗ không vừa mắt, nhưng chuyển đến nơi làm việc mới, sạch sẽ hơn chỗ cũ, trong lòng cô vẫn vui.
Vương Dịch Tường trực ca cùng với cô, trong phòng giám sát khoa Nội tim lầu 5, anh gửi tin nhắn cho cô, dặn môi trường mới thì nhớ cẩn thận, An Phi mỉm cười, bỏ điện thoại vào túi áo khoác trắng. Bây giờ, cấp cứu vẫn là hai người trực ca đêm, cô trực phòng khám bệnh, Mễ Lan trực phòng bệnh.
Buổi tối An Phi trực ca đêm, buổi sáng chuyển nhà với mọi người một lúc, chiều về nhà nghỉ ngơi, tối nhận ca đúng giờ.
Phòng khoa Nội mới, diện tích phòng vẫn gần bằng lúc trước, sàn nhà lót nền sáp cả sàn, nghe nói còn đắt hơn đá lát, bên trong có một máy tính, một bàn khám bệnh, một giường khám bệnh, trong góc được bố trí bồn rửa tay và gương, vừa vệ sinh vừa tiện lợi.
Trong phòng cấp cứu cũng mới toanh, đặt tổng cộng sáu giường, dựa theo ý kiến của Chủ nhiệm Thôi và y tá trưởng Lưu San, thiết kế cần trục tự động, bố trí giường đơn, từng giường bệnh đều được lắp đặt bộ thiết bị cấp cứu, tiện và nhanh hơn cho nhân viên y tế khi cấp cứu, mang lại hiệu suất cao.
Đối với mọi người, việc di dời tài liệu, vật phẩm không phải là chuyện lớn, khó khăn nhất là di dời bệnh nhân, bệnh nhân phòng theo dõi cấp cứu thì tự mình đi được, di dời không quá khó. Khó nhất chính là hai bệnh nhân đang dùng máy thở ở phòng giám sát, một người là phụ nữ trung niên ngộ độc thuốc trừ sâu 3911, không thể tự hô hấp được, phải dựa hoàn toàn vào máy thở để sống, người còn lại là bệnh nhân hen suyễn nặng, mất khả năng tự hô hấp, dùng máy thở để sửa chữa cơ chế hô hấp.
Trong quá trình di dời, không có điện sẽ không dùng được máy thở, hoàn toàn phải dựa vào bóng khí sức người, bác sĩ bóp bóng cao su, y tá theo dõi máy giám sát, người nhà và hộ lý đẩy giường bệnh, từ viện Đông sang viện Tây, lộ trình ngắn ngủi nhưng đi mất 20 phút. Cũng may là không có gì nguy hiểm, cuối cùng hai bệnh nhân được di dời bình an, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Mộc Tử nghỉ phép kết hôn chưa về, ca ngày phòng giám sát và phòng theo dõi tạm thời chỉ có một người trực. Tuần này ca ngày là của Dư Hạo Nhiên, kinh nghiệm của anh ấy phong phú, một mình thành thạo trực được hai bên.
An Phi không kịp nghĩ nhiều, chạy vào phòng cấp cứu, kiểm tra bệnh nhân, trên băng ca là một cô gái trẻ tuổi, mới trên dưới 20 tuổi thôi, khuôn mặt dáng người không phải là người địa phương, làn da ngăm đen. Thân hình của cô gái cao to, đồng tử thu nhỏ, ý thức ngẩn ngơ, chất lỏng từ trong xoang mũi chảy ra bên ngoài, rõ ràng là biểu hiện của ngộ độc thuốc trừ sâu.

Theo lý thuyết, hiện tại trung tâm cấp cứu thành phố đã thống nhất với xe 120, tất cả đều là xe bệnh viện chính quy, mùi thuốc trừ sâu trên người bệnh nhân rõ ràng như vậy, chắc bác sĩ xe 120 đã cho cô ấy dùng Atropin để trung hòa thuốc trừ sâu, sau khi dùng thuốc, bệnh trạng của bệnh nhân phải thuyên giảm chứ không phải thể hiện ngộ độc rõ ràng thế này.

An Phi vội vàng chạy đến xe cấp cứu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi theo, không mặc áo blouse trắng. Cô vội vàng hỏi:
Trên đường đã dùng bao nhiêu Atropin rồi?


Người nọ lúng túng ngẩng đầu trả lời:
Tôi là tài xế, không phải là bác sĩ, không biết đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.