Chương 270: CÔ DÂU NGOẠI QUỐC
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1251 chữ
- 2022-02-06 09:39:46
Chị Mạt Lỵ, chú ý tình trạng của bệnh nhân, nhất là huyết áp và độ bão hòa oxy trong máu, cần thì bổ sung thêm Atropin.
An Phi đứng cạn8h giường dặn dò Trương Mạt Lỵ, gọi người nhà đến bàn hỏi bệnh sử.
Cầm bệnh án, nhìn thoáng qua phần quê quán, An Phi ngẩng đầu n3ghi ngờ nhìn người nhà.
Đó là một người đàn ông trên dưới 30, dáng dấp hơi chất phác, hàm răng vàng vì hút thuốc, bàn tay to thô9 ráp, trên người mặc trang phục rẻ tiền, hình như anh ta mặc size to, không quá vừa người, dưới chân mang đôi giày da mới tinh.
Nhà bà ngoại An Phi nằm ở vị trí biên giới giữa hai tỉnh, thuộc loại huyện nghèo cả nước, bởi vì điều kiện kinh tế trong thôn kém nên những tên lưu manh ở đó đều cưới cô dâu Tứ Xuyên. Trong đó không ít trường hợp giống như vậy, một chị em gả qua, rồi lại về nhà mẹ đẻ dẫn thêm một người đến.
Đương nhiên không chỉ có vậy, người nhà thông gia sẽ trả phí làm mai, nói nghiêm túc thì cũng tính là buôn người, nhưng phong tục đã như vậy nên đến giờ vẫn chưa có ai truy tố.
Mấy năm nay điều kiện kinh tế của Tứ Xuyên đã tốt hơn, không nghe ai nói đưa dâu qua, chẳng lẽ bây giờ lại đổi thành cô dâu nước ngoài rồi?
Tôi là chồng cô ấy.
Người đàn ông hơi lo lắng trả lời, đôi tay anh ta toàn mùi thuốc trừ sâu, thấy An Phi khẽ nhíu mày, anh ta vội vàng giấu tay ra sau.
Vì sao cô ấy uống thuốc độc?
An Phi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, muốn biết anh ta có nói dối hay không.
Tôi cũng không biết nữa, chúng tôi vừa kết hôn một tháng, ở nhà tham ăn thích uống, không ai nói gì cô ấy cả. Ban ngày cô ấy nói muốn đến nhà em gái cô ấy một chuyến, tôi bảo hôm nay ngoài ruộng có việc, ngày mai tôi sẽ đi theo cô ấy, rốt cuộc buổi tối về nhà thì thấy cô ấy...
6Bệnh nhân tên Mai, nữ, 22 tuổi, quê quán nước ngoài.
Người đàn ông trước mặt về diện mạo hay gia cảnh đều rất bình thường, cô gá5i này uống thuốc tự tử có khi nào do bị ép bức không?
An Phi không tự chủ nắm chặt cây bút, cô giả vờ thờ ơ hỏi:
Anh là gì của cô ấy?
Bà ta lôi người đàn ông ra sau, đứng trước mặt anh ta, khuôn mặt nở nụ cười:
Con tôi nói bậy đấy, không đăng ký thì sao kết hôn được, bọn tôi đã làm thủ tục cả rồi. Bác sĩ, con dâu tôi có bị nặng quá không, cô nói rõ ràng cho tôi biết.
An Phi hơi ngừng lại, cô thấy bà cụ không phải là người dễ chọc, cũng biết sẽ không moi được tin gì từ bà ta.
Thuốc trừ sâu chia ra các nồng độ, nhẹ, thường và kịch độc, cô ấy uống 3911 là loại kịch độc, nhà bà thì quanh năm dùng thuốc trừ sâu, chắc không cần tôi nói cũng biết độc tính thế nào rồi. Đừng nói là 200ml, cho dù chỉ uống 20ml thôi cũng không ai đảm bảo cô ấy sẽ sống sót được.
Nếu có thể vượt qua được, thì theo tình trạng hiện tại của cô ấy, chắc chắn 100% sẽ xuất hiện tình trạng suy hô hấp, điều trị không tính theo ngày mà tính theo tuần, ít nhất là hai tới ba tuần.
Tỉ lệ điều trị hiệu quả ngộ độc 3911 rất thấp, 50% trở lên sẽ bị suy hô hấp, khôi phục chậm, dễ xuất hiện biến chứng. Với dung lượng 200ml, hai tới ba tuần khôi phục là nhanh.
Thời gian không quan trọng, quan trọng là chi phí, chắc cũng phải hơn 5 vạn tệ, có khi là hơn 10 vạn tệ.
Trong lòng phỏng đoán cô gái bị lừa bán, An Phi muốn lấy tiền viện phí ra nói trước, xem thái độ bọn họ thế nào.
Trong lòng An Phi chợt nhói lên, cô hỏi tiếp một câu:
Hai người có giấy đăng ký kết hôn không?
Không có... Ở bên kia cô ấy đã kết hôn rồi, trong nhà cũng có một đứa bé nữa, bây giờ cô ấy vẫn cứ nhớ nhung không thể bỏ đứa bé được, nên...
Người đàn ông càng nói càng chậm, nhưng lượng thông tin thì càng lúc càng lớn.
Căn Sinh, nói bậy cái gì đấy!
Một bà cụ đi tới, nhìn có vẻ khôn ngoan, khác hẳn người đàn ông chất phác.
Người đàn ông khúm núm nói, nói năng hơi hỗn loạn, nhưng trong ánh mắt không hề có sự kích động, giống như không nói gì sai cả.
Em gái cô ấy ở đây à?
An Phi nghe vậy càng kinh sợ, chẳng lẽ hai chị em đều bị người ta lừa bán?
Em gái cô ấy gả tới đây trước, gần hai năm rồi, cũng đã sinh con. Cô ấy là em gái cô ấy giới thiệu đến.
Người đàn ông thoải mái trả lời.
An Phi vừa mở miệng, vẻ mặt của người đàn ông vô cùng ngạc nhiên, bà cụ lại trầm như nước, trong phút chốc hai người không nói gì.
Không phải muốn làm khó hai người, ngộ độc vì tự tử, hợp tác xã nông thôn sẽ không chi trả, toàn bộ phải tự chi. Tiền này nói nhiều cũng không nhiều, nhưng ở nông thôn thì không phải là con số nhỏ, mặc dù không phải là dùng ngay trong một ngày, nhưng dù sao cũng phải tiêu. Có tiêu tiền cũng không thể đảm bảo được sống, có khả năng cả người và của đều mất. Nhưng không có tiền, không thể điều trị liên tục được, thì chi bằng không trị luôn, tốt hơn là bỏ dở nửa chừng.
An Phi thấy bọn họ do dự nên châm thêm vào.
Những gì cô nói đều là tình hình thực tế, bệnh viện có thể thể hiện nhân tính ở một số vấn đề, trong lúc phải chọn giữa mạng sống và tiền bạc, hai chữ tình nghĩa thường vô cùng mỏng manh. Bọn họ đã từng gặp đôi vợ chồng là chim cùng rừng, tai họa đến thì mỗi người tự bay, đã từng gặp người con bất hiếu ở giường bệnh, gặp nhiều anh em phản bội, chị em kết thù.
Đương nhiên cũng đã gặp rất nhiều lòng người lương thiện, cùng bác sĩ tạo ra kỳ tích.
Trị!
Người đàn ông tiến lên, nói chắc như đinh đóng cột, thay đổi hình ảnh khúm núm lúc trước.
An Phi mở to hai mắt, cô không thể tin được anh ta lại kiên quyết nói ra những lời này. Đừng nói đến chuyện đây có thể là cô vợ mua về, không có nhà mẹ đẻ, không có căn bản, đến cả vợ chồng cùng nhau sinh sống nửa đời người, vậy nhưng rất nhiều người vừa nghe đến việc phải dùng tiền là lập tức đánh trống lảng.
Căn Sinh, con nói mớ cái gì vậy, nhà chúng ta làm gì đào đâu ra nhiều tiền như vậy!
Bà cụ tức giận kéo con mình, thở phì phò nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.