• 945

Chương 271: ĐỘC CÂM?


Trong phòng cấp cứu vẫn có hai bệnh nhân đang nằm trên giường chưa giải quyết xong, một người thì khoa Phụ sản đang nghi là thai ngoài tử cu8ng, người còn lại là say rượu rồi bị ngoại thương, cộng thêm An Phi nữa, trong phòng có tổng cộng ba bác sĩ.

Không ai đáp lời cô ta3, bác sĩ là ngành nghề cần tập trung cao độ, lúc xử lý bệnh nhân toàn bộ tâm tư đều đặt lên người bệnh nhân, xử lý xong mới nhận khám bệnh 9nhân khác được.
Nhưng nếu chỉ uống một ngụm bụi phấn mà mất tiếng thì An Phi không thể hiểu nổi.
Lúc còn nhỏ, phụ huynh thường dọa mấy đứa trẻ ăn ráy tai, nói ăn vào là câm ngay, nhưng thực sự không có căn cứ khoa học.
Bụi phấn trắng viết bảng có thành phần là axit sunfuric, không dễ bị phân giải, hạt bụi lớn. Trong nước chủ yếu sử dụng hai loại phấn, phấn thông thường và phấn không bụi, thành phần chủ yếu là thạch cao và đá vôi, hoặc oxit canxi hàm lượng ít.
Bụi phấn viết cực nhỏ có khả năng hấp thụ vi khuẩn gây bệnh rất mạnh, đồng thời trong bụi phấn còn chứa số lượng lớn kim loại nặng. Vi khuẩn gây bệnh, chất tẩy rửa và kim loại nặng sẽ gây viêm, làm khô, làm suy thoái hệ hô hấp, da, tai, mũi, cổ họng, gây ngứa, nứt nẻ, ung thư phổi, giãn phế quản và tổn hại thận.
Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, ý bảo người phụ nữ có thể nói được rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn ba người mà thôi.

Con gái tôi bị người ta hạ độc, không thể nói chuyện được nữa, bác sĩ, tôi phải làm gì bây giờ?
Người phụ nữ kéo con gái sau lưng mình ra, sắc mặt lo lắng, buồn bã, khác hẳn người lúc trước.
An Phi bắt đầu trở nên nghiêm túc, làm bác sĩ cấp cứu phải cẩn thận thăm dò từ manh mối phức tạp, nguyên lý làm việc giống như làm thám tử, chỉ là bọn họ tìm nguyên nhân bệnh, còn thám tử thì tìm tội phạm.

Từ từ nói chi tiết mọi chuyện, để tôi xem có thể giúp chị được không.

Quả nhiên đây là một bệnh nhân khác thường, mọi chỉ trích về bệnh viện đều là giả dối.

Tôi không nói là có nguyên nhân của tôi, là bảo vệ sự riêng tư đấy, hiểu không?
Người phụ nữ khinh thường liếc Khương Thiệu Vân, làm cô ấy xù lông nổi giận.
Tôi hỏi con bé một lúc lâu, nhưng nó không nói được chữ nào, mọi chuyện là do nó viết lên giấy cho tôi biết.

Nói xong, người phụ nữ đau lòng xoa đầu con gái.

Chị liên lạc với giáo viên chưa, có hỏi bé trai kia đã bỏ gì vào chai nước khoáng không?
An Phi cảm thấy lời nói của người phụ nữ có rất nhiều lỗ hổng.

Hỏi rồi, bọn chúng nói là bụi phấn.
Người phụ nữ khẳng định.
Trương Mạt Lỵ có lòng tốt đến giải nguy cho cô ta, tuy cô ấy và An Phi không ưa tác phong nghênh ngang kiêu ngạo của người phụ nữ này, nhưng ở đây cô ấy là người lớn tuổi nhất, không thể gây chuyện theo bọn họ được.

Chị không muốn nói bệnh tình, vậy thì ít ra cũng biết là đến tìm bác sĩ khoa nào chứ?

Mấy người trong phòng có cộng lại thì sức chiến đấu cũng không bằng một mình Khương Thiệu Vân, hơn nữa ai cũng không rõ tình hình, An Phi không nghĩ ngợi gọi ngay cho quầy phân khoa, nhờ Khương Thiệu Vân đến xử lý.
Gọi điện xong chưa đến một phút, Khương Thiệu Vân đã có mặt, vừa nhìn thấy người phụ nữ, cô ấy lập tức nói chuyện như súng liên thanh,
Lúc nãy chị không chịu bốc số để chúng tôi phân khoa, hỏi đến khám bệnh gì cũng không nói, cứ muốn tìm bác sĩ, bây giờ lại tới thẳng phòng cấp cứu luôn, chị đến khám bệnh à? Đến khám bệnh thì mời chị làm theo trình tự bệnh viện, nếu không bác sĩ không thể nào nhận khám được.


Con gái tôi năm nay 12 tuổi, lên lớp tám, buổi chiều trong lớp có mấy bé trai đùa dai, không biết bỏ cái gì vào chai nước khoáng, con gái tôi không biết nên uống vào. Đến khi con bé phát hiện ra có gì kỳ lạ thì đã muộn rồi.
Con bé móc họng một lúc, nôn ra được một ít, nhưng không nôn được hết ra, sau đó cảm thấy cổ họng khó chịu, từ lúc tự học buổi tối thì không nói được nữa. Bạn bè vội đưa con bé về nhà.

Tôi tìm bác sĩ khoa Nội.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi khẽ nói.
Trong lòng An Phi một trăm phần trăm không muốn nhận khám, vấn đề là bác sĩ không có quyền lựa chọn bệnh nhân, cô đành phải nhắm mắt bước qua hỏi:
Chị không thoải mái ở đâu?


Sự riêng tư của chị chúng tôi không hứng thú đâu, nhưng ở bệnh viện, chúng tôi không tiếp nhận bệnh nhân không cung cấp bệnh sử, mời chị cứ tự nhiên.
Cô ấy mỉm cười nhìn thoáng qua người phụ nữ, khẽ nhíu mày, khuôn mặt hơi đăm chiêu.
Sắc mặt của người phụ thay đổi, tức giận nói:
Cô nói bậy, tôi làm gì có chỗ nào mà không cho người khác thấy được!

Chuyên gia đã tiến hành làm phân tích thí nghiệm, trong ráy tai có chứa dầu, lớp dầu cứng, axit béo, Anbumin và chất làm vàng, chứa 0,1% nước, cùng một vài nguyên tố như Kali Natri, những chất đó sau khi vào trong cơ thể sẽ không thể sinh ra độc tố được, chỉ bị bài tiết qua đường tiêu hóa như những thực phẩm khác.
Có một sự kiện cực kỳ nổi tiếng là Vương Kiệt bị độc câm, có người nói dùng chì, có người nói thủy ngân. Hai kim loại này tác dụng lên toàn thân chứ không phải chỉ mỗi dây thanh quản.

Chỗ đăng ký không cho đăng ký, quầy phân khoa thì không chịu phân khoa, bác sĩ thì không chịu khám, bệnh viện các cô mà là bệnh viện trung tâm cái gì, còn không bằng phòng khám nhỏ, tôi đến bệnh viện đã gần nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy mặt bác sĩ đâu.
Người phụ nữ nổi giận đùng đùng làm y tá hoảng sợ, quay lại oan ức nhìn Trương Mạt Lỵ, không biết phải làm sao.
Tối nay Khương Thiệu Vân trực quầy phân khoa, cô ấy nổi tiếng chua ngoa, chắc người phụ nữ vừa ăn quả đắng bên quầy phân khoa xong nên đến phòng cấp cứu xả giận.
Người phụ nữ thấy không ai để ý đến mình, lớn tiếng hỏi lại, Trương Mạt Lỵ đang bận cho bệnh nhân dùng thuốc, bảo y6 tá đi xem cái người không biết khách sáo kia là thần thánh phương nào mà dám lớn tiếng ở phòng cấp cứu, hiển nhiên không phải là người hiề5n lành gì.

Chị đăng ký ở quầy phân khoa, đã phân khoa chưa? Tìm bác sĩ khoa nào?
Y tá không tình nguyện đi qua, thờ ơ hỏi.

Chúng ta có thể đến chỗ không người nói được không?
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Khương Thiệu Vân, đương nhiên là có khúc mắc.

Được rồi, đi theo tôi.
An Phi lặng lẽ giơ ngón cái với Khương Thiệu Vân, dẫn người phụ nữ vào phòng Nội khoa.

Ừm, chuyện riêng tư của chị, sao tôi biết được.
Khương Thiệu Vân vẫn cười, nụ cười còn lạnh hơn dao.
Người phụ nữ giận run người, nhưng không nói được lời nào cả, Khương Thiệu Vân thư thái trợn tròn mắt, đợi cô ta tiếp tục.
Nếu như là nuốt phải thủy ngân, cho dù là lượng thủy ngân của ba cái nhiệt kế, vào trong dạ dày cũng không bị hấp thụ dẫn đến tử vong, cũng không thể xuất hiện vấn đề với dây thanh đới được.

Ngộ độc chì chủ yếu ảnh hưởng lên hệ thần kinh, sau đó là hệ thống máu, chức năng thận, trái tim vân vân, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến dây thanh đới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.