Chương 274: ÁM THỊ TÂM LÝ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1264 chữ
- 2022-02-06 09:40:06
''Bác sĩ khoa Tai mũi họng nói không phát hiện vấn đề ở dây thanh quản, có phải là bị độc câm hay không bây giờ bọn họ khô8ng nói trước được, ngày mai phải tiến hành làm các kiểm tra liên quan thì mới kết luận được. Bác sĩ, tôi phải làm sao bây3 giờ?
''Nếu tôi là chị, tôi sẽ đưa cô bé về nhà ngủ một giấc thật ngon, không chừng ngày mai tỉnh dậy, cô bé đã 9không bị sao nữa rồi đấy?''
An Phi cố gắng dùng giọng điệu hòa nhã nói chuyện với cô ta, cô nghi ngờ cô bé bị Hys6teria, là do yếu tố tinh thần chứ không phải tổn thương cơ quan, nhưng không biết phải giải thích với người nhà thế nào. 5
Điểm mấu chốt là trước mắt vẫn chưa có kết quả kiểm tra xác nhận hệ thống tai mũi họng của cô bé không có vấn đề, nên cô cũng không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
''Vì thuốc này là thuốc đặc trị nên hơi đắt đó.'' An Phi lộ ra vẻ khó xử.
Người phụ nữ vội vàng nói:
Không sao cả, tôi mang đủ tiền mà.
Cũng may cô bé còn nhỏ tuổi, thời gian phát bệnh ngắn, ý chí phong bế và tự bảo vệ không kiên định.
Trước đó, An Phi đã giải thích đầy đủ cho cô bé, để cô bé thả lỏng, từng bước lấy được thiện cảm và lòng tin của cô bé, cuối cùng tiến hành ám thị với cô bé, chỉ cần uống thuốc là có thể khôi phục hoàn toàn.
An Phi bảo cô bé đến đứng cạnh mình, liên tục nói gì đó với cô bé, cô bé hoàn toàn bình tĩnh lại, khuôn mặt tràn ngập ý cười. Cô cầm lấy lọ thuốc trong tay mẹ cô bé, An Phi hướng dẫn cách uống. Cô bé làm theo uống vào.
An Phi cổ vũ giơ ngón tay cái với cô bé, rồi nói cô bé có thể từ từ nói chuyện được rồi.
Phương pháp điều trị Hysteria cô đã từng nhìn thấy trong sách, nhưng chưa từng gặp tình huống tương tự, không chắc sẽ trị khỏi. Nhưng với tình hình trước mắt, cô không thể suy nghĩ thêm được nữa, phải thử một chút, nếu không đến lúc hai người bọn họ đi rồi, cô chắc chắn sẽ hối hận.
Tôi có một cách, có lẽ có thể thử một chút xem!
An Phi quyết định, nở nụ cười nghề nghiệp.
''Được, vậy cô đi mua đi, tôi bảo đảm cô bé uống xong là khỏi bệnh ngay, nếu như thần dược này mà không có hiệu quả, thì chắc là...'' An Phi vừa kê toa vừa khoác lác.
Người phụ nữ vui vẻ đi mua thuốc, mười phút sau cô ta cầm một lọ thuốc nước về. Thuốc nước đụng trong chai nhựa nhỏ, không bắt mắt tí nào. Người phụ nữ muốn hỏi thêm nhưng bị An Phi ngăn lại.
Sau khi cô bé đã thả lỏng, ám thị của An Phi sẽ có tác dụng điều trị, cô bé mở miệng theo bản năng, khôi phục lại bình thường.
Hai mẹ con nói cảm ơn rồi đi, trong lòng An Phi cũng cảm thấy rất tự hào, không nghĩ kỹ thuật điều trị tâm lý nửa vời của cô cũng có tác dụng.
Cô bé ngại ngùng cười nói:
Cảm ơn dì.''
Giọng nói không lớn, nhưng người phụ nữ và An Phi lại thấy vô cùng êm tai, cô bé nói chuyện được rồi, chẳng những là nói được, mà giọng nói cũng không bị khàn, không khác gì bình thường, tâm trạng lo lắng của người phụ nữ rốt cuộc cũng dịu xuống, cô ta ôm con gái vào ngực, vui đến mức phát khóc.
Bác sĩ, nhìn tuổi của cô, chắc cô vẫn chưa kết hôn nhỉ?'' Người phụ nữ cười khổ.
An Phi không nói gì, đợi cô ta nói tiếp, im lặng làm người lắng nghe.
An Phi mập mờ nói: ''Bệnh viện chúng tôi có một loại thuốc tự kê, rất hiệu quả với các loại ngộ độc, mấy năm trước có một bệnh nhân nằm ở bệnh viện khác cả tháng trời nhưng điều trị không hiệu quả, uống thuốc này xong, ngày hôm sau lập tức có chuyển biến tốt, ngày thứ ba là xuất viện ngay.''
Người phụ nữ nghi ngờ nhìn An Phi, không biết cô muốn làm gì, nếu thật sự có thần dược như vậy sao lúc đầu không chịu nói gì?
Đầu tiên, mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân phải tốt, để bệnh nhân tin tưởng bác sĩ, thả lỏng hoàn toàn.
Tiếp theo, bệnh nhân phải tin tưởng vào kỹ thuật chuyên nghiệp của bác sĩ, tích cực hợp tác điều trị với bác sĩ.
An Phi không để ý đến cô ta, ân cần nói với cô bé:
Em gái nhỏ, đùng nói là em uống phải nước khoáng bị bạn pha vào, ngay cả
Hàm tiếu bán bộ điên
của Châu Tinh Trì uống thuốc này cũng trị được luôn.''
Tâm trạng lo lắng của cô bé bị cô chọc cười, dần bình tĩnh lại, cười mỉm với cô.
Người phụ nữ vui vẻ nói:
Bác sĩ cô cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hợp tác hết sức.''
Cô ta cho rằng tối này mình đã phí công vô dụng rồi, đương nhiên cảm thấy tuyệt vọng, vừa nghe An Phi nói có cách, cô ta cực kỳ vui mừng.
Cô bé hơi do dự, lấy hết dũng cảm ho một cái, rồi khẽ kêu: ''Mẹ.''
An Phi mỉm cười gật đầu, cổ vũ nói: ''Giọng nói của bé cưng ngọt ngào quá đi.''
''Me, con khỏi rồi, con thật sự khỏi rồi!'' Cô bé ôm chặt mẹ mình, vui vẻ như một tinh linh nhỏ.
Hysteria là một loại bệnh tâm lý, hướng phát triển tâm lý của bệnh nhân rất quan trọng. Nhưng phải tiến hành điều trị tâm lý theo ba bước.
''Con cái là người mà mẹ yêu thương nhất, chỉ khó chịu một chút thôi, người làm mẹ cũng hận không thể lấy thân mình ra thay thế, huống chi là... trái tim cứ lơ lửng thế này, tôi làm gì còn tâm trạng mà ngủ nữa.
Người phụ nữ đưa tay ôm eo con gái mình, ánh mắt nhìn cô bé vừa thương xót vừa đau khổ.
An Phi cũng đau lòng theo, lúc cô bị bệnh, ánh mắt mẹ cô nhìn cô cũng là như vậy.
Cuối cùng phải chọn cách điều trị tâm lý như ám thị v.v để chữa trị bệnh nhân.
Nguyên nhân cô bé bị Hysteria là cô bé sợ uống nước có pha tạp chất sẽ bị câm, từ đó dẫn đến gánh nặng tâm lý quá nghiêm trọng, làm
mất khả năng hiểu và sử dụng ngôn ngữ
.
Xem ra đúng là biết càng nhiều kĩ thuật càng tốt, là bác sĩ khoa Cấp cứu cũng là bác sĩ đa khoa, cái gì cũng phải biết một chút thì mới thành thạo được.
Reng...'' Điện thoại bàn reo lên, Mễ Lan gọi cho cô, nói bệnh nhân Mai đã bị suy hô hấp, phải dùng máy thở.
An Phi dặn cô nàng chú ý bảo vệ đường tiêu hoá, ngoài ra nhất định phải dùng Atropin. Tiện nói cho cô nàng biết có bệnh nhân khoa Ngoại bị thương vừa phẫu thuật xong sẽ đến phòng giám sát, phải chuẩn bị trước giường bệnh và máy thở.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.