• 466

Chương 275: GẶP GỠ KHÔNG BẰNG VÔ TÌNH GẶP


''Rách rồi, trong ruột kết là phân, con lươn đó không chui được, vả lại nó cũng không thở được. Nó dùng sức thoát ra ngoài, thử h8ỏi làm sao vách ruột kết không rách được chứ? May là chúng ta phẫu thuật kịp thời, không để nó chui loạn lên trong khoang bụng, 3nếu không anh ta chắc chắn mất mạng.


Lục Viễn ghét bỏ nhìn tay mình nói:
Lúc đó trong khoang bụng toàn mùi phân, may l9à bọn anh có đeo khẩu trang, nếu không thì chắc ngửi mùi cũng xỉu luôn. Tiếc là cái đôi tay này, mặc dù đã đeo bao tay, rửa sạch6 rất nhiều lần nhưng vẫn còn mùi, không tin em ngửi thử một cái xem.


Vừa nói vừa giả vờ đưa đến mũi An Phi và Mễ Lan, h5ai người sợ tái mặt, vội lùi lại phía sau.
''Sáng mai mời anh đi ăn bữa sáng, Mễ Lan đi cùng đi.'' An Phi thích tính cách vui vẻ của Lục Viễn, nên cô đồng ý ngay.
Cấp cứu ca đêm đúng là cuộc khảo nghiệm với thể lực và trí lực của bác sĩ. Thể lực không tốt, làm việc thời gian dài, cường độ cao thì sẽ không chịu nổi. Trí lực không tốt mà còn phải đối mặt với các bệnh nhân ào ào đến, không theo một kịch bản sẵn có nào, vậy thì từ chẩn đoán đến điều trị không chỉ là mệt mỏi trầy trật, mà thực sự là muốn đòi mạng.
Đêm nay, ba ca bệnh đặc biệt, ca nào cũng có điểm đặc sắc riêng, cũng may ai cũng bình an, An Phi ngủ được mấy tiếng, bị Trương Mạt Lỵ gọi dậy đi khám, thoáng một cái trời đã sáng, một đêm khó khăn đã trôi qua.
Giao ca xong, An Phi lặng lẽ nói cho Chủ nhiệm Thôi biết bệnh nhân Mai là người nước ngoài, không thể đi ngay được, bọn họ có cần báo án hay không là do Chủ nhiệm quyết định.
Chủ nhiệm Thôi trầm ngâm một hồi, không tỏ thái độ gì, chỉ dặn dò Dư Hạo Nhiên dốc sức điều trị, buộc phải cứu sống người.
An Phi nói với Vương Dịch Tường cô có việc, bảo anh cứ đi trước, sau đó đi thẳng đến quán ăn sáng gần bệnh viện với Mễ Lan và Lục Viễn.
''Được rồi, không đùa với hai em nữa, nhớ chú ý chống nhiễm trùng sau phẫu thuật, phải dùng thuốc kháng khuẩn, đề phòng khoang bụng nhiễm trùng nặng hơn. Ngoài ra phải kiêng cữ một tuần, truyền dịch nhiều vào.
Lục Viễn cười xấu xa thu tay về, nghiêm túc dặn dò những điều cần chú ý.

Tiểu An, giúp em một ân tình rồi, em định cảm ơn anh thế nào?'' Nói xong chuyện chính, anh ta bắt đầu khua môi múa mép.
Bác sĩ khoa Ngoại lúc nào cũng lắm mồm hơn bác sĩ khoa Nội, bình thường bọn họ kiếm ăn bằng dao kéo, nhịp điệu nhanh chóng, áp lực lớn, thích dựa vào lời nói để giảm áp lực.
Có câu ca dao: ''Trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa!'', ý nói trên trời thịt rồng là ngon nhất, còn ở dưới đất thịt lừa là ngon nhất, mùi vị rất ngon.
Mễ Lan gọi một bát súp cay, một lồng tiểu long bao. Cô nàng thích ăn cay, trong súp bỏ thêm không ít bột tiêu.

Sao anh lại nghĩ được anh ta sẽ... bỏ vào?
Trong lúc đợi bà chủ bưng đồ ăn lên, An Phi không nhịn được hỏi tiếp chuyện tối qua.

Phòng bệnh bọn anh từng gặp những ca còn mới mẻ hơn nhiều. Ví dụ như nhét xi măng, lọ nước hoa, còn có bóng nữa... ha ha, thế giới của người biến thái, người bình thường không hiểu được đâu.'' Lục Viễn nói xong, cười nghiền ngẫm.
An Phi hơi đỏ mặt, cô nhớ lại một vụ tạp chí đã đưa tin, biết những gì Lục Viễn nói không có gì quá đáng sợ.
Đôi khi nam nữ trong bệnh viện không quá có khoảng cách với nhau mấy, ví dụ như toàn bộ bệnh nhân trong phòng giám sát đều không mặc quần áo, mà viện lại có rất nhiều cô gái chưa kết hôn, những gì không nên nhìn hay nên nhìn cũng thấy hết cả rồi.
Trước khi giao ca, cô chạy đến phòng giám sát xem tình hình bệnh nhân vừa nhận tối qua, nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân Mai nằm trong phạm vi cho phép, Lý Thiên Lâm sốt nhẹ, chắc là phản ứng sau phẫu thuật.
Chủ nhiệm Thôi và Lưu San đến sớm hơn bình thường, ngày đầu tiên giao ca ở chỗ mới, tâm trạng của mọi người cũng phấn khởi hơn, ở đâu cũng sáng sủa sạch sẽ, khắp nơi rực rỡ hẳn lên.
Lúc trước giao ca ở phòng cấp cứu, bây giờ đã đổi sang phòng khoa Ngoại. Chủ yếu là vì lúc giao ca ở phòng cấp cứu vẫn còn một vài bệnh nhân chưa được xử lý, không tiện lắm. Mà trong tất cả các phòng khám, hiện tại phòng khoa Ngoại có diện tích lớn nhất, thích hợp cho các hoạt động tập thể.
Bác sĩ khoa Ngoại nhiều chuyện đôi khi nói đùa với đồng nghiệp nữ cũng không ảnh hưởng gì, đa số mọi người sẽ không trở mặt với nhau, chỉ cười trừ. Làm việc lâu năm rồi, các nhân viên nữ đã kết hôn ở bệnh viện đa số đều trở thành nữ hán tử.
Ba người vừa ăn cơm vừa nói, đột nhiên Mễ Lan phấn khởi vẫy tay với bên ngoài, An Phi xoay người lại nhìn, khuôn mặt cứng đờ, người đến là Vương Dịch Tường.

Chủ nhiệm Vương, anh cũng đến đây ăn sáng à?'' Mễ Lan nhiệt tình chào hỏi anh, Lục Viễn và An Phi nhanh chóng đứng dậy, Lục Viễn gọi Vương Dịch Tường đến ngồi, An Phi mỉm cười, không nói gì.
Lúc bọn họ đến, trong quán có rất ít khách, ai cũng đi làm cả rồi, bà chủ nhiệt tình đi ra tiếp đón.

Cho tôi một bát hoành thánh gà, bánh rán rau củ, không bỏ tiêu.
An Phi gọi cho mình trước. Rồi giục hai người kia gọi đồ ăn.
Lục Viễn gọi một bát tào phớ, bánh nướng thịt. Bánh nướng thịt của quán rất nổi tiếng, dùng thịt lừa ngon nhất.
Lục Viễn ngồi cạnh An Phi, Vương Dịch Tường ngồi đối diện, anh đưa mắt nhìn cô một hồi, cô cúi đầu, không ngẩng lên nhìn anh.

Mễ Lan ân cần hỏi Vương Dịch Tường ăn gì, ánh mắt nhìn anh vừa vui mừng vừa ngại ngùng, như hai thái cực với thái độ của An Phi. Vương Dịch Tường ngồi dối diện, nói muốn ăn giống An Phi, Mễ Lan nhanh chóng gọi bà chủ làm.


Vừa nãy mọi người đang bàn tán cái gì vậy, sao thấy tôi đến lại im lặng rồi?'' Vương Dịch Tường mỉm cười hỏi Lục Viễn.

''Hì, ngồi ba hoa thôi, nói về ca bệnh tối hôm qua.'' Lục Viễn nói qua loa, anh không biết quan hệ của bọn họ, dù sao ca bệnh tối qua cũng không thể nói rõ với người ngoài được.

An Phi cúi đầu không lên tiếng vì trúng tim đen, trước mặt người ngoài, cô là nữ hán tử không kiêng nể gì, nhưng trước mặt anh lại giống như thiếu nữ ngượng ngùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.