• 466

Chương 300: MỌI THỨ ĐỀU KẾT THÚC


An Phi cả đêm không ngủ, hoa mắt chóng mặt, giao ca xong cô vội vàng vào phòng giám sát thăm Trịnh Nhất Minh. Ngày xưa học c8ùng, hôm qua gặp mặt còn trò chuyện vui vẻ, vậy mà chỉ trong giây lát đã nằm trên giường bệnh phòng ICU, nghìn cân treo sợi3 tóc, cho dù bác sĩ khoa Cấp cứu như bọn họ thường xuyên nhìn thấy sống chết, nhưng cũng khó tiếp nhận chuyện này.

9Trước cửa phòng giám sát, khu chờ cho người nhà chật cứng, có người đứng, có kẻ ngồi, một đám vây lại, thảo luận tin tức tr6ên mạng. Bọn họ cũng không hoàn toàn tin bài báo công khai này, thì thầm chia sẻ các cách để có được tin tức tuyệt mật.
Trong nhóm người, Tiền Hiểu Tuệ ngồi yên lặng trên ghế, tay phải chống má, suy nghĩ viễn vông.
Trong phòng cấp cứu, vì được đưa tin nên thỉnh thoảng lại có những người đã ăn bánh tương hành ở trường trung học số năm đến điều trị.
Sau khi có kết quả xét nghiệm Kali máu, một nhóm bệnh nhân được giữ lại theo dõi, cả người lớn lẫn trẻ em, lần này tổng số bệnh nhân đã lên đến hơn bốn mươi người, có thể nói đây là lần duy nhất có nhiều người bị ngộ độc muối bismuth hòa tan tập thể.

Thật à, tốt quá!
Tiền Hiểu Tuệ nghe xong, miễn cưỡng ổn định tinh thần, đôi mắt lại sáng bừng,
Đúng vậy, anh ấy nhất định sẽ khỏe hơn.

Trong phòng giám sát, Lý Mộc Tử đang bận sửa lời dặn của bác sĩ trên máy tính, bận rộn cả đêm, cuối cùng mấy bệnh nhân cũng ổn định rồi, không bị lãng phí thời gian.

Diện hộ nghèo, xem ra không thể bồi thường được rồi, phải lấy từ cục Tài chính thành phố thôi.
Đại diện cục Tài chính thở dài.

Ông ta thường xuyên bán bánh tương hành à? Bên trong có bỏ thêm gì không?
Chuyên gia tò mò hỏi.

Đã có bài học từ chuyện hôm qua, tôi hy vọng sẽ không bị lộ bí mật nữa, tất cả mọi người giữ miệng cho kỹ vào.
Thư ký nhấn mạnh, cả phòng yên lặng.
2 giờ chiều, Vương Dịch Tường mang hai loại thuốc về.
Trong phòng hội nghị, ba vị chuyên gia báo cáo xong, cục Y tế thành phố lập tức gọi cho phòng Y tế xin thuốc, chắc buổi chiều có thể lấy được thuốc.
Đại diện cục Cảnh sát hắng giọng, vui mừng nói:
Đã tìm được nghi phạm rồi.


Cô đừng an ủi tôi... Tôi cũng hiểu anh ấy đang nguy hiểm cỡ nào mà.
Tiền Hiểu Tuệ gượng cười, cô ấy là người hiểu chuyện.

Chị dâu, có thể chiều nay sẽ có thuốc giải độc. Có thuốc rồi chắc chắn lớp trưởng sẽ không có chuyện gì đâu.
An Phi nói nhỏ bên tai Tiền Hiểu Tuệ, tổ công tác không cho phép nhân viên y tế nói chuyện bệnh tình với người nhà, cô không nỡ nhìn Tiền Hiểu Tuệ đau lòng nên mới nói cho cô ấy biết.
An Phi mỉm cười, không nói chuyện, lớp trưởng thuận buồm xuôi gió, bây giờ gặp phải chuyện sống chết thì lúng túng cũng bình thường thôi.
Sau khi đã bổ sung Kali qua tĩnh mạch trung tâm, Trịnh Nhất Minh đã ổn định từ 2.5 trở lên, tham số máy thở thấp, đoán chừng sau khi bổ sung Kali đến mức độ bình thường thì tháo máy ra được rồi.
Trong phòng theo dõi, sau khi được nhân viên y tế trấn an, mọi người đã bình tĩnh hơn, toàn bộ quá trình xét nghiệm điều trị đều miễn phí, người nhà bắt đầu ủng hộ, sợ làm nhỡ việc điều trị.
Khi người nhà Điền Minh đến bệnh viện, sau khi gặp mặt lãnh đạo bệnh viện và trung tâm kiểm soát, cuối cùng cũng tạm thời nhất trí đưa thi thể đến nhà xác.

Không phải, đây là lần đầu tiên ông ta làm bán, công thức là của người khác, chúng tôi đã bắt được người rồi, đang thẩm vấn khẩn cấp.'' Đại diện cục Cảnh sát nghiêm túc nói.
Những người đang ngồi trong phòng giảng dạy đa số đều là nhân viên công chức, hình như không có ai là nhân viên cấp thấp cả, bọn họ không thể hiểu, một người có chứng nhận hộ nghèo bán bánh tương hành, bỏ thêm chất độc phi pháp, đang có âm mưu gì.
Trịnh Nhất Minh trên giường nhắm chặt mắt, ngủ sâu, âm thanh máy giám sát, máy thở xung quanh anh ta liên tục vang lên nhưng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ta tí nào.

Midazolam thôi, hiệu quả không tệ, có tác dụng phụ là tạm quên đấy. Hy vọng cậu ta ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, có thể quên hết những chuyện kinh khủng trong đầu, nếu không với cái lá gan nhỏ nhiêu đó, sau này xuất viện chắc ngày nào cũng gặp ác mộng mất.
Lý Mộc Tử nhún vai.

Đến thăm bạn cũ à?
Lý Mộc Tử cười thầm, giơ tay chỉ vào giường 3, phàn nàn nói:
Cậu ta nhát gan thật, lo lắng rõ rệt, sau khi dùng máy thở, cậu ta không dám nhắm mắt luôn, sợ nhắm mắt rồi không tỉnh lại được.


Chị cho cậu ấy dùng thuốc ngủ à?
An Phi tự hiểu hỏi.
Thư ký vui vẻ nói:
Tốt quá, là loại người nào mà dám làm ra chuyện thế này?


Một ông cụ 70 tuổi, thuộc diện hộ nghèo.
Cục Cảnh sát dở khóc dở cười nói.
Một sự kiện tiềm tàng nhiều bất lợi, dưới sự cố gắng của mọi người và hợp tác của người nhà, cuối cùng cũng loại trừ được tiêu cực.
Thuốc giải độc đã có, sau khi dùng Natri Dimercaptosulphonate và Natri thiosulfate, lượng Kali lúc đầu có bổ sung bao nhiêu cũng không tăng lên được, giờ lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng, nồng độ bari trong máu cũng giảm xuống.

An Phi, Nhất Minh anh ấy...
Nói được một nửa, cô ấy không nói được nữa, quay mặt sang một bên, nước mắt chảy xuống gò má.

Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, lớp trưởng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.
An Phi đưa một tờ khăn giấy cho cô ấy, nhẹ nhàng khuyên răn an ủi. Cô vừa mới gọi điện cho Vương Dịch Tường, đã lấy được thuốc giải độc, khoảng 2 giờ chiều bọn họ sẽ về đến thành phố L.
Kết quả thẩm vấn của cảnh sát đã có, làm mọi người đều nghẹn họng trố mắt.
Nghi phạm là ông cụ 70 tuổi hộ nghèo, ông ta muốn buôn bán nhỏ nên hàng xóm cho ông ta công thức làm bánh tương hành, ông ta ham lời, không mua bột mì đàng hoàng, mà mua lại bột mì không dùng hết từ tay một người
năm bao cấp
80 tuổi.

Thuốc đặc trị giải độc đúng là thần kỳ, đúng là thuốc vào hết bệnh!
Khoa Cấp cứu chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Mọi chuyện đảo chiều bất ngờ đều nằm trong dự đoán của mọi người, nếu khoa Cấp cứu không kiên trì và chăm sóc cả ngày, Vương Dịch Tường không lặn lội nghìn dặm, chính phủ thành phố không xử lý hiện trường vụ việc, chuyên gia trong tỉnh không vội vàng đến cứu viện ngay trong đêm, thì trận chiến không tiếng động này đã không có thắng lợi như bây giờ.
Anh đi tới đi lui đường dài, hầu như cả đêm không được chợp mắt, đầu tiên, anh giao thuốc cho Chủ nhiệm Thôi, rồi báo cáo tình hình với Viện trưởng Tiêu.
Để có thể lấy thuốc về đơn giản thế này, ít nhiều cũng có công đàn em của anh.
An Phi đi qua nhóm người, đứng cạnh người cô ấy, khẽ gọi:
Chị dâu.

Mãi một lúc lâu sau, Tiền Hiểu Tuệ mới phát hiện có người đứng trước mặt mình, giật mình tỉnh lại, thấy là An Phi, đôi mắt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.
Bột mì của người
năm bao cấp
80 tuổi là vật phẩm do chính phủ tiếp tế, một mình ăn không hết, để lâu thì bị mốc lên.

Để loại bỏ đốm mốc, người
năm bao cấp
đã trộn bari cacbonat và bột mì, để bột mì trắng ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.