Chương 301: ĐÁM CHÁY
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1667 chữ
- 2022-02-06 09:40:48
Mi Mi, tóc cô bé nhà cậu.
Bé cưng nhà Tô Mi đầy tháng, buổi sáng, An Phi và Vương Dịch Tường đến thăm đứa bé. Lúc chào đời 8là bé con nhỏ xíu, bây giờ trên đầu cũng không có sợi tóc nào, thành một cô bé trọc đầu, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, vừa đán3g yêu vừa buồn cười.
Tóc con bé hơi vàng, chị Nguyệt nói tóc dài ra rồi cắt thì ổn thôi, nên lúc tớ bế con bé tắm, tiện tay9 cạo luôn, mẹ tớ về thấy thì giận điện lên. Nhưng tớ thấy rất đẹp trai mà, rất đáng yêu.
Tô Mi ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cưng 6mình, đắc ý nói.
Không phải đã bảo em ở trên lầu đợi rồi à?
Anh giận dỗi nói.
An Phi vừa thành thục gắn máy giám sát điện tim cho bệnh nhân vừa mỉm cười nói:
Chỉ có anh được làm anh hùng, còn không cho người khác động lực tích cực sao.
Vương Dịch Tường không thể làm gì hơn ngoài cười, anh không nói nữa.
Tình trạng của Trịnh Nhất Minh thuộc loại rối loạn căng thẳng sau sang chấn, là một căn bệnh tâm lý, phải áp dụng điều trị tâm lý thì bệnh nhân mới từ từ khôi phục được.
Khói, đám khói đối diện to quá, nhà ai cháy rồi sao?
Mẹ Tô ngồi trên giường đối diện cửa sổ, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn căn nhà đối diện ngạc nhiên hô to.
Tô Mi và An Phi quay đầu nhìn, đúng là có một đám khói đen bốc lên, giống như một con rồng lớn bay vòng lên trời từ nhà đối diện.
Đi, đi xuống xem thử có giúp một tay được không.
Vương Dịch Tường vỗ vai Trương Phàm, bảo anh ấy cùng xuống dưới.
Em cũng đi.
An Phi không nghĩ ngợi nói.
Em ở lại chăm Tô Mi đi, đừng làm loạn nữa.
Vương Dịch Tường trừng mắt nhìn cô, bây giờ vẫn chưa rõ tình hình thế nào, cô lại lớn gan, anh không dám để cô đi theo.
Bây giờ cậu ấy bị ngộ độc nằm viện, suýt nữa mất mạng, đã dùng máy thở cả ngày rồi, bây giờ vẫn chưa xuất viện.
Chưa xuất viện, nặng lắm sao?
Tô Mi thân thiết hỏi.
Sức khỏe cơ thể thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc là bị ảnh hưởng tâm lý, tối về nhà ngủ không yên, thường tỉnh giấc, chảy mồ hôi lạnh cả người. Đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất viện.
Nhớ lại dáng vẻ của lớp trưởng, An Phi chợt cảm thấy chua xót.
Đang ở cữ không được tắm rửa, tớ một tháng rồi chưa gội đầu đấy, cũng may là cuối thu rồi, nếu là mùa hè thì chắc đầu tớ có chấy rồi.
Tô Mi buồn bực.
Có đánh răng không?
An Phi che miệng cười.
Không đánh răng thì tớ tự thối miệng chết à?
Tô Mi bị cô chọc cười.
An Phi vội vàng gọi cứu hỏa, đường dây bận, gọi lại, vẫn là đường dây bận.
Chắc là người gọi rồi.
Tô Mi chỉ vào nhóm người dưới lầu nói.
Dưới lầu, một nhóm người đứng đông nghịt, nơi xảy ra hỏa hoạn là nhà 5 tầng 11, trên cao gió to, nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong phòng khách, nhanh chóng lan sang những căn phòng khác trong nhà bọn họ.
Xoảng...
, một tiếng nổ vang lên, cửa kính trong phòng khách bị lửa thiêu đốt nên đã nổ.
Vụn thủy tinh rơi xuống, trúng không ít ô tô dưới lầu, cũng may nhóm người đứng xa, không bị rơi trúng người.
Nhà Tô Mi ở lầu 12, từ nhà cô ấy nhìn sang, thấy cả phòng cháy, sau khi tấm kính thủy tinh rơi xuống, loáng thoáng có bóng người mờ mờ hiện lên.
Này, có người bên trong kìa.
An Phi kinh sợ hô lên.
Dù sao cũng là một bi kịch, người mất mạng cũng không về lại được nữa rồi, để lại sự đau khổ mãi mãi về sau cho người nhà.
Trịnh Nhất Minh, lớp trưởng cấp hai của bọn tớ, cậu còn nhớ không?
Nụ cười An Phi cứng đờ, hỏi Tô Mi.
Nhớ chứ, hotboy lớp cậu mà, lúc đó mấy chị em lớp tớ còn đưa thư tình cho cậu ấy nữa đó, cậu ta sao vậy?
Nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt Tô Mi vô cùng xấu hổ, năm đó cô ấy cũng từng để ý anh ta.
Còn dám nói nữa, ai đến cũng nghĩ là con trai, làm gì có con gái nhà nào mới đầy tháng đã bị cạo trọc đầu,5 con đợi con bé trưởng thành đi, nó sẽ không để yên cho con đâu.
Mẹ Tô mất hứng đưa mắt lên nhìn.
Vương Dịch Tường và Trương Phàm ngồi ở phòng khách uống trà, An Phi và Tô Mi, mẹ Tô ngồi trong phòng ngủ trò chuyện. Trong phòng không có lò sưởi, đang mở máy điều hòa sưởi ấm, nhiệt độ bên trong là 20 độ, Tô Mi mặc một bộ đồ ngủ bằng dạ rộng rãi.
Tóc cậu rối thật, bận chăm sóc con gái quá nên không có thời gian lo cho mình à?
Tô Mi xõa tóc ngang vai, hơi rối, An Phi không nhịn được trêu chọc cô.
Không ảnh hưởng đâu. Tư tưởng trong thành phố đã tạm thay đổi ổn rồi, nhưng ở nông thôn thì vẫn giữ quan điểm truyền thống, cả bệnh viện phụ sản cũng phân thành ba tầng trong ngoài, có vài đứa bé vì quan điểm của người lớn mà dẫn đến bị sốt mất nước.'' Nghĩ đến chuyện ngu muội này, trong lòng An Phi chợt thấy lạnh run.
Vụ bánh tương hành mấy ngày trước là sao thế, nghe nói có người chết nữa.
Tô Mi không nghe nổi chuyện mấy đứa bé bị bệnh, bèn nói lảng sang chuyện khác.
Trước khi sự việc kết thúc, trong bệnh viện không cho nhân viên y tế thảo luận việc này với người nào, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, không bị hạn chế nữa, nhưng lại đúng lúc An Phi không muốn nói nhiều nữa.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của súng bắn nước áp lực cao, ngọn lửa dần được khống chế, khói đen không còn cuồn cuộn như trước, trở thành một dải màu đen nho nhỏ.
Đã khống chế được lửa, đội viên cứu hỏa chạy vào cứu người, chỉ trong chốc lát đã đưa băng ca xuống, nằm trên đó là một người ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao, rất trẻ, trên người không có chỗ nào bị bỏng, nhưng trên mặt bị ám tro đen, không còn thấy rõ mặt mũi ra sao.
Vương Dịch Tường đi theo đội viên cứu hỏa vào đám cháy, thấy hiện trường đầu tiên. Nơi bùng cháy là phòng khách, các đồ dùng và trang trí nội thất đã bị cháy sạch.
Lúc trước ở cữ phải tránh gió, trời tháng Sáu cửa sổ không được mở một khe nữa đấy, không biết sao sống được đến bây giờ.'' Mẹ Tô góp vui.
Sao bây giờ bác lại cho cậu ấy mở điều hòa thế?
An Phi nhìn điều hòa trên tường hỏi.
Mùa hè khoa Phụ sản trong bệnh viện cũng mở máy điều hòa mà, chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu, nếu không thì bác sĩ đã dặn dò rồi.
Mẹ Tô lấy bệnh viện ra làm tấm bia.
Hình như nhà bọn họ rất ít người sống, buổi tối thường xuyên không bật đèn, không biết là ai ở nữa.
Tô Mi nhíu mày.
Vương Dịch Tường và Trương Phàm mở cửa bước vào, lúc nãy bọn họ ngồi ở phòng khách nghe thấy tiếng nổ.
Nhà đối diện cháy à?
Trương Phàm cũng khó tin như mẹ Tô.
Tiếng xe cứu hỏa từ xa truyền đến, xem ra bên phòng cháy chữa cháy đã nhận được thông báo.
Khu dân cư của Tô Mi là khu mới, đường rộng, quy hoạch hợp lý, xe cứu hỏa có thể nhanh chóng đến dưới tòa nhà, cứu hỏa nhanh chóng nhấc thang lên và dùng súng nước áp lực cao.
Cùng lúc với phòng cháy chữa cháy, một âm thanh quen thuộc vang lên, xe cấp cứu 120 đến.
Chàng trai được phát hiện trong phòng ngủ, trừ anh ta ra trong nhà không còn ai khác nữa, lúc phát hiện anh ta đã hôn mê, không có phản ứng khi kích thích, thấy rõ là hôn mê do ngộ độc khí độc.
Bình gas trong bếp không nổ, bước đầu, đội cứu hỏa nghi ngờ là do hút thuốc dẫn đến hỏa hoạn.
Đến khi Vương Dịch Tường lên xe cấp cứu rồi mới nhìn thấy An Phi ngồi cười híp mắt trên xe chờ anh.
Độ bão hòa oxy trong máu chỉ 70%, có tình trạng suy hô hấp, đặt nội khí quản đi, để lâu hơn nữa có thể nhịp tim sẽ bị ảnh hưởng.
Máy giám sát điện tim thể hiện độ bão hòa oxy trong máu giảm rõ ràng, An Phi đề nghị với bác sĩ Lưu của xe.
Từ đây đến bệnh viện chỉ mất 5 phút, đến rồi đặt sau, cô nên thông đường thở, chúng tôi nối khí oxy.
Rất rõ ràng, bác sĩ Lưu không muốn đặt nội khí quản ngay trên đường, thời gian ngắn, không gian nhỏ, đặt nội khí quản có khả năng sẽ dẫn đến nhịp tim thất thường, xuất hiện đột tử.
Có kính soi không? Tôi đặt.
An Phi không hài lòng với thái độ của bác sĩ Lưu, lạnh mặt nói.
Bác sĩ Lưu nhanh tay nối ống dẫn oxy, hai tay nâng cằm bệnh nhân lên, thông ống thở, không thèm để ý đến cô.
Anh...
An Phi còn muốn nói gì đó, nhưng bị Vương Dịch Tường kéo áo, kìm nén lại.
Quẹo qua khúc cua, xe nhanh chóng đến cửa khoa Cấp cứu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.