• 946

Chương 316: GỪNG CÀNG GIÀ CÀNG CAY



Không phải, sáng nay có bốn đứa bé bị ngộ độc oxit carbon được đưa tới, nhưng không cứu được.
Dư Hạo Nhiên buồn chán nói.


Hả, bốn đứa?
8 An Phi ngạc nhiên hỏi, bây giờ mới tháng mười một, chưa phải là thời điểm lạnh nhất năm, nói đúng hơn thì không thể xuất hiện nhiều ca ngộ độc o3xit carbon thế này chứ.

Giao ca xong, An Phi hỏi Khương Thiệu Vân mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Chủ nhiệm, tối hôm qua bác sĩ khoa các anh nói có thể bị bệnh não trì hoãn, còn anh thì nói không sao, hai người không nhất trí với nhau, chúng tôi nên tin ai đây?' Một người đàn ông khoảng 60 tuổi vẫn còn sợ hãi hỏi, hôm qua đứng ở cửa phòng cấp cứu, ông ấy nghe tiếng khóc la của người nhà bốn đứa bé.

Đương nhiên là tin tôi rồi, số bệnh nhân bọn họ đã điều trị cộng lại còn không nhiều bằng tôi mà.
Chủ nhiệm Hàn rộng rãi, trực tiếp ôm hết trách nhiệm vào mình.
Trở lại phòng làm việc, An Phi khó hiểu hỏi Chủ nhiệm Hàn:
Chẳng phải Chủ nhiệm Thôi đã bảo là chúng ta phải nói rõ ràng với bệnh nhân về di chứng rồi à, sao chú lại nói với người nhà không có di chứng?


Sau này chúng ta đừng tụ tập nữa, chỉ làm tăng áp lực tâm lý cho anh Dư thôi.

Lúc Chủ nhiệm Hàn đi thăm phòng, người nhà thi nhau hỏi có để lại di chứng hay không, bọn họ rất lo lắng vấn đề này.

Tôi thấy có lẽ sẽ không có di chứng. Sau khi có hệ thống sưởi ấm, những ca ngộ độc khí than cũng ít đi nhiều, trước đó các hộ gia đình thường nhóm lửa sưởi ấm, có nhà ai mà chưa từng bị ngộ độc khí than đâu?
Chủ nhiệm Hàn cười nói nhẹ nhàng, những người tham gia buổi trò chuyện ào ào gật đầu.

Chủ nhiệm Thôi sợ có tranh chấp, sợ trao đổi không đúng, khi bệnh nhân xuất hiện tình trạng bệnh não trì hoãn sẽ tới gây sự. Nhưng phải phân tích theo vấn đề cụ thể, không được cứng nhắc quá, bọn họ còn trẻ, đang ở tuổi mà chức năng mạng sống tốt nhất, thời gian hôn mê chưa quá một tiếng thì để lại di chứng gì được chứ? Nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì sợ cái tỷ lệ 0,001% mà đưa những chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng lên giường bệnh, ngày nào cũng truyền đủ loại thuốc vô ích, đối với bọn họ là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?

Chủ nhiệm Hàn nói xong, nhóm An Phi không thể không bội phục, đúng là gừng càng già càng cay.

Chủ nhiệm Hàn, chú mau giúp đỡ đi khám cho bệnh nhân đi, bây giờ không thấy Chủ nhiệm Lâm đâu cả.
Khương Thiệu Vân chậm rãi đi từ phòng cấp cứu qua, kêu to.

Tối hôm qua chơi vui không?
Nhân lúc Chủ nhiệm Hàn chưa đi thăm phòng, Lữ Tiêu Tiêu Tiêu lặng lẽ hỏi An Phi.
Tối hôm qua cô ta đi ra ngoài ăn cơm với bạn trai, không đi cùng nhóm An Phi.
An Phi buồn chán kể lại chuyện tối qua, Lữ Tiêu Tiêu cười gập cả người.
Hai ngày nay trời trở lạnh, 9lại thêm cảm cúm, một giáo viên trường cấp 2 ở ngoại thành có lòng tốt, bố trí lò than cho mấy học sinh ở trong trường. Không ngờ, hôm qua trời g6ió lớn, ống khói thổi ngược, ban đêm khí oxit carbon tràn đầy trong ký túc xá. Rạng sáng, lúc bốn đứa bé được giám thị phát hiện, tất cả đều đã c5ứng đờ.
Lúc các em được đưa đến bệnh viện, Dư Hạo Nhiên không khuyên bọn họ đưa về như mấy lúc trước, anh ấy cứ im lặng cứu chữa theo trình tự, cho dù chính anh ấy cũng biết rõ, cơ thể cứng đờ, trái tim không thể nào đập lại được, không có khả năng lấy lại mạng sống được, nhưng anh ấy vẫn tình nguyện, cố gắng một lần cuối cùng thay phụ huynh của các em.
So với bốn đóa hoa sinh mạng thì chín chàng trai tối qua được bọn họ đưa đến vô cùng may mắn.

Được rồi, tới ngay.
Tính tình của Chủ nhiệm Hàn rất tốt, các bác sĩ và y tá trẻ tuổi đều thích đùa với ông, phòng khám bệnh không có ai đều thích gọi ông giúp đỡ, ông chưa bao giờ từ chối.

Chưa đến nửa tiếng sau, An Phi và Mễ Lan đã sửa xong lời dặn của bác sĩ, Chủ nhiệm Hàn chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới.


Miếng vá đã về rồi.
Mễ Lan híp mắt cười đùa với ông cụ, ý là ông ấy làm miếng vá cho Lâm Tuyết Mai.

Ông không tức giận, ông thích người trẻ tuổi không biết trên dưới đùa giỡn với mình, không giống với những Chủ nhiệm khoa khác trong phòng bệnh, bản lĩnh thì không có nhưng suốt ngày cứ trưng cái mặt khó ở ra, khiến bác sĩ trẻ tuổi cấp dưới sợ tới mức không dám thở mạnh.


Bệnh nhân gì mà gấp quá vậy?
An Phi thuận miệng hỏi, dù sao Chủ nhiệm Lâm trực ca thường làm tròn bổn phận, ít khi đi ra ngoài mà không nói tiếng nào thế này, lúc nãy Khương Thiệu Vân nói không tìm thấy bà, chắc là đi vệ sinh rồi. Mấy phút cũng không đợi được, hoặc là bệnh nhân bệnh nặng, hoặc là người nhà khó tính.


Một chàng trai trẻ, đau bụng, chuyển hóa axit amin cao, bệnh viện địa phương nghi ngờ bị ngộ độc thực phẩm, nói không làm xét nghiệm được, nên chuyển sang bệnh viện chúng ta. Không có vấn đề gì quá to tát, nhưng người nhà vô cùng lo lắng, chú đã để phòng giám sát nhận rồi.
Chủ nhiệm Hàn không thích chuyện bé xé to, lúc trước với những trường hợp thế này, cùng lắm ông chỉ giữ lại theo dõi.


Khảo sát bệnh viện hàng đầu sắp bắt đầu rồi, hôn nay bắt đầu tiến vào giai đoạn đổi mới ngành y, bệnh nhân là thượng đế, người ta có yêu cầu, chúng ta phải thỏa mãn bọn họ.
An Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.