• 945

Chương 317: SỰ CỐ ĐỘT NGỘT


Lữ Tiêu Tiêu mím môi, đôi mắt sưng đỏ, hình như mới vừa khóc, cô ta cầm một tờ giấy, giọng nói run run:
Bệnh nhân Lưu Giang, nam, 29 tuổi, nhập việ8n sau năm tiếng bị đau bụng...


Nghe xong báo cáo ca bệnh, An Phi hiểu, đúng là đã xảy ra chuyện. Hôm qua, Chủ nhiệm Hàn khám cho bệnh nhân3 đó, trong đêm qua anh ta đã chết rồi, mà còn chết trong tình trạng không rõ nguyên nhân bệnh.

Người nhà không chấp nhận được, một chàng tr9ai trẻ tuổi khỏe mạnh, đưa vào phòng giám sát, chưa đến 24 giờ đã âm dương cách biệt rồi. Cho tới bây giờ thi thể của bệnh nhân vẫn để trong phòng 6giám sát, chưa chuyển đi.
Trừ chức năng gan, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân rất ổn định, cô ấy cũng báo cáo lại tình trạng bệnh nhân với người nhà, nhưng cả phòng giám sát, bao gồm cô ấy, không ai nghĩ rằng Lưu Giang sẽ đột tử.
Buổi chiều, trước lúc giao ca, bởi vì Lưu Giang quá phiền phức nên cô ấy đã cho anh ta dùng thuốc an thần, sau đó anh ta bắt đầu yên tĩnh lại, trong kết quả sinh hóa được trả trước giờ giao ca, xuất hiện một tình trạng vô cùng bất thường, giá trị axit lactic tăng cao, chứng tỏ chuyển hóa trong cơ thể bệnh nhân lạ thường, kết quả bất thường của bệnh nhân phòng giám sát thường sẽ được phúc tra lại vào sáng hôm sau, trước khi về cô ấy cũng đã viết sẵn chỉ định, ai ngờ...

Lữ Tiêu Tiêu, tình hình ca đêm em nói đi.
Chủ nhiệm Thôi quay đầu nhìn Lữ Tiêu Tiêu.
Lâm Tuyết Mai hơi sửng sốt, câu hỏi của Chủ nhiệm rất khó trả lời, nói không thì có vẻ trình độ điều trị của bà thấp quá, nói có thì lại mất lòng người khác.

Tôi thấy quá trình điều trị sau khi nhập viện không có vấn đề gì, chúng ta đã kiểm tra từng hạng mục, làm đủ các phương án cấp cứu cần thiết, bệnh nhân tử vong là do bệnh tình của cậu ta tiến triển quá nhanh. Không phải bệnh tật nào bác sĩ cũng ngăn cản nó phát triển được. Nhưng quá trình trao đổi với người nhà thì có vấn đề. Người nhà không có kiến thức, thậm chí một số bác sĩ của chúng ta cũng không ý thức được bệnh tình của bệnh nhân tiến triển nhanh chóng như vậy, dẫn đến đột tử.
Bà đắn đo một lúc rồi đáp.

Nguyên nhân tử vong là gì?
Chủ nhiệm Thôi hỏi xong, mọi người im lặng.
Một chàng trai trẻ, không có bất kỳ bệnh sử gì, đột nhiên tử vong ở phòng giám sát, đừng nói là người nhà không chịu nổi, ngay cả bác sĩ bọn họ cũng không thể nào tiếp nhận được chuyện này.

Lý Mộc Tử, em nói tiếp đi.
Tiếp theo, Chủ nhiệm Thôi chỉ điểm Lý Mộc Tử.
Hôm qua, từ lúc buổi sáng nhận khám đến chiều giao ca, sáu tiếng đồng hồ đủ để phát hiện ra rất nhiều vấn đề, Lý Mộc Tử trực ca ngày, cô ấy nói chuyện với người nhà thế nào đây?
Khoa Cấp cứu ổn định được nửa năm, bây giờ lại gặp phải sự cố.
Mọi người giao ca trong bầu không khí quái5 dị, tất các bác sĩ và y tá trưởng của khoa Cấp cứu, y tá trực đều tụ tập ở phòng giảng dạy lầu hai, bắt đầu thảo luận ca bệnh tử vong.
Chủ nhiệm Thôi nhíu chặt mày, hai tay khoanh trước ngực, ngồi ghế giữa, im lặng không nói gì. Sau khi chị về khoa Cấp cứu, liên tục có sóng gió, sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, làm tính cách kiêu ngạo không chịu thua của chị được mài giũa thành tính cẩn thận tỉ mỉ.
Khuôn mặt Lý Mộc Tử hơi bất an, An Phi chưa từng thấy cô ấy như vậy, cho đến tận bây giờ, trong ấn tượng của cô, cô ấy tay nghề thành thạo, không có chút sai lầm nào.

Chủ nhiệm, em không dự đoán được bệnh tình của bệnh nhân lại chuyển biến nhanh như vậy...


Nói về bệnh tình đi.
Chủ nhiệm Thôi ngắt lời tự trách của cô ấy, bệnh nhân tử vong, người nhà có ý kiến, bệnh án sẽ tự động bị niêm phong, không thể sửa chữa lại một chút gì nữa.

Chủ nhiệm Hàn nói trước đi, anh nhận bệnh nhân mà.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Chủ nhiệm Thôi lên tiếng, chỉ điểm Chủ nhiệm Hàn.
Hôm qua, Chủ nhiệm Hàn tiếp xúc với bệnh nhân chưa đến nửa tiếng nên không có nhiều ấn tượng với bệnh nhân, ông hơi buồn bực nói:
Theo như những gì tôi nhớ khi nhận khám, bệnh nhân bị ngộ độc thực phẩm, có tổn thương đến lá gan, còn lại không phát hiện vấn đề khác. Từ lúc bệnh nhân đến bệnh viện cho tới khi tử vong chưa được 24 giờ, chắc chắn không phải do ngộ độc thực phẩm, muốn rõ ràng thì phải khám nghiệm tử thi.

Lúc ông chuyển bệnh nhân vào phòng giám sát, ông không nghĩ bệnh nhân sẽ chết, sáng nay đi làm mới nghe tin tức, chính ông cũng cảm thấy khó tin.
Thảo luận bệnh án tử vong này là chuyện bình thường, cần tiến hành bổ sung bệnh án cho bệnh nhân, cũng là một trong những bằng chứng đưa lên tòa án, Chủ nhiệm Thôi không muốn nhắc đến bất kỳ vấn đề nào liên quan đến trách nhiệm.
Lý Mộc Tử khẽ thở dài, bắt đầu thuật lại tình trạng của bệnh nhân sau khi nhập viện.
Bệnh nhân Lưu Giang, đau bụng sau khi uống rượu, sau khi điều trị ở bệnh viện địa phương, cơn đau đã thuyên giảm, nhưng chuyển hóa axit amin cao, lên đến 2000u/l (giá trị bình thường là 40u/l), lập tức chuyển viện. Lưu Giang là người to con, bị bắt nằm giường ở phòng giám sát, anh ta vô cùng bất mãn, thỉnh thoảng lại yêu cầu y tá và cô ấy cho chuyển ra ngoài.

Tối hôm qua sau khi nhận ca, em làm việc ở phòng cấp cứu, đến 12 giờ đêm, Phương Tình nói với em huyết áp của bệnh nhân giảm xuống, em đi qua xem thử, sau khi nhập viện, lượng nước tiểu của anh ta rất ít, đạt chỉ tiêu cơn sốc, em sợ bệnh nhân bị sốc nên cho xét nghiệm máu thường quy và chỉ tiêu sinh hóa. Phát hiện bạch cầu của bệnh nhân từ hai mươi nghìn trở lên, giá trị axit lactic càng ngày tăng cao, ý thức bệnh nhân mê man. Em báo với người nhà bệnh nhân đang nguy kịch, cho họ biết chúng ta đang cứu chữa, lúc đó người nhà ra vẻ đã hiểu rồi. Đến ba giờ rưỡi sáng, trước khi đi nghỉ ngơi, em đặc biệt báo lại tình hình bệnh nhân với Tề Yến. 5 giờ rưỡi, Tề Yến gọi cho em, nói tim bệnh nhân đã ngừng đập, bọn họ phục hồi tim phổi lần đầu tiên đã thành công, nhưng cảm xúc của người nhà rất kích động. Em đến phòng giám sát, huyết áp của bệnh nhân không ổn định, nửa tiếng sau tim ngừng đập lần nữa, hô hấp cũng ngừng.

Lữ Tiêu Tiêu vô cùng bất an, chuyện Lâm Mộng Phạm lần trước còn rành rành trước mắt, bây giờ Lưu Giang lại chết trong ca cô ta, nếu người nhà cứ bám lấy cô ta không tha thì không biết sẽ ồn ào thành cái gì nữa.

Chủ nhiệm Lâm, chị có nghĩ toàn bộ quá trình điều trị của chúng ta có vấn đề không?
Chủ nhiệm Thôi nghe tất cả bác sĩ trực nói xong, chị quay đầu hỏi Lâm Tuyết Mai.

Khả năng cao là viêm tuyến tụy hoại tử nặng, trong tài liệu có ghi, rất nhiều ca không thể phát hiện ngay khi chụp CT được. Bệnh nhân đột tử, bệnh tình phát triển nhanh chỉ trong thời gian ngắn, phù hợp với những đặc điểm của căn bệnh.
An Phi không nhịn được nêu quan điểm của mình.
Chủ nhiệm Hàn gật đầu tán thành:
Tiểu An nói có lý, bệnh nhân có tiền sử uống rượu. Nhưng ý kiến của chúng ta chỉ mới là phỏng đoán thôi, cần phải khám nghiệm tử thi để đưa ra kết luận.

Chủ nhiệm Thôi tổng kết lần cuối:
Khoa chúng ta đã dùng các phương án điều trị cần thiết rồi, bệnh nhân tử vong do tiến triển tự nhiên, không thể né tránh, chúng ta phải giải thích đầy đủ với người nhà bệnh nhân, xin người nhà tha thứ.

Cuộc họp kết thúc, nhưng mọi chuyện thì còn lâu mới chấm dứt được, từ mười giờ sáng, mấy chục người nhà bệnh nhân kéo băng biểu ngữ, vòng hoa, rải tiền giấy trước cửa khoa Cấp cứu.

Trưởng khoa Tưởng khoa Y tế và Viện trưởng Tiêu đi gặp mặt người nhà, bọn họ mở miệng đòi bồi thường một triệu tệ, dù sao thì bọn họ cũng đồng ý chuyển thi thể vào nhà xác, nhưng bọn họ từ chối khám nghiệm tử thi, từ chối đi đường chính quy.


Chủ nhiệm Thôi, khoa Cấp cứu của các chị...
Trưởng khoa Tưởng lắc đầu, bất lực cười.


Trưởng khoa Tưởng, ai làm nhiều thì bị đâm sau lưng nhiều, anh đừng có nói chuyện quái gở như vậy.
Chủ nhiệm Thôi tức giận nói với ông, chị tức sôi ruột không có chỗ xả mà ông còn đi nói bóng gió.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.