Chương 318: HẢ LÒNG HẢ DẠ
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1301 chữ
- 2022-02-06 09:40:50
Cứ để mặc cho bọn họ quậy đi, quậy thêm mấy ngày nữa, không ai để ý cũng tự giải tán thôi.
Chủ nhiệm Thôi tức giận nói.
Tổ khảo sát bệnh viện hàng đầu không biết ngày nào sẽ đến, ngày nào bọn họ cũng quậy thế này thì làm sao bệnh viện yên3 tâm làm việc được.
Viện trưởng Tiêu tức giận nói.
'Chẳng lẽ công văn hai bộ gửi lên chỉ để tấu hài à? Chẳng phải 9bộ Y tế và bộ Công an đã nói sau này không được phép làm loạn ở bệnh viện, nếu có thì sẽ cùng nhau xử lý sao? Vì sao bọn họ 6đến quậy mà chúng ta không báo cảnh sát bắt họ?
Ít khi Viện trưởng Tiêu nặng lời với cấp dưới, ông ấy vừa khiển trách vài c5âu, làm Thôi Phượng Dương thấy khó chịu, nổi giận trước mặt ông.
Quả nhiên, cảnh sát bắt đầu kêu gọi, nói bọn họ làm ảnh hưởng trật tự khoa Cấp cứu nghiêm trọng, dựa theo công văn của hai bộ ủy, những vấn đề trong trị bệnh có thể tiến hành theo pháp luật, bảo đảm lợi ích bệnh nhân, nhưng không được tụ tập quấy phá, kéo biểu ngữ, đặt vòng hoa, mở linh đường, yêu cầu bọn họ lập tức giải tán.
Hô hào xong, cảnh sát đứng ngoài cửa đợi bọn họ rút lui. Không ngờ, hai người cầm đầu là anh vợ và chú của Lưu Giang to tiếng mắng cảnh sát, nói bọn họ bao che bệnh viện, không quan tâm đến sự sống chết của người dân, không có tình người...
Tôi cảnh cáo các người, nếu không giải tán thì chúng tôi sẽ thực hiện cưỡng chế.
Sau khi khuyên xong, cuối cùng vị cảnh sát kia cũng mất kiên nhẫn.
Nhưng lời cảnh cáo của anh ta, trong mắt nhóm người càng lúc càng điên cuồng kia cũng chỉ là lời nói suông thôi.
Hai giờ chiều, tiếng còi của ba chiếc xe cảnh sát vang lên, cảnh sát đột nhiên xuất hiện trước cửa khoa Cấp cứu, một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục bước xuống, một người trong đó cầm loa.
Trong phút chốc, tốp ba tốp năm người ngồi trong ngoài đại sảnh cấp cứu, ngồi trong khu người nhà tập trung lại, cầm đầu bọn họ là chú và anh vợ của Lưu Giang.
Hình như là máy quay phim, cảnh sát bây giờ xử lý vụ án tốt hơn ban đầu nhiều rồi, biết thu thập chứng cứ tại hiện trường nữa.
An Phi khen ngợi nói.
Bệnh viện đã trang bị camera khắp nơi rồi, cảnh sát lại càng phải tân tiến hơn.
Khương Thiệu Vân cười nhạt.
Có mấy người thấy tình thế không ổn, đứng dậy bỏ chạy, bị những người cảnh sát thân thủ nhanh nhẹn hai ba bước bắt lại, vài người bị khống chế ngã xuống đất.
Xung quanh hoan hô ủng hộ, là người dân vây xem hô lên, có thể thấy đám người kia khó ưa đến mức nào.
Không phải lúc trước chưa từng báo cảnh sát, nhưng mà cũng vô dụng thôi.
Không đợi Viện trưởng Tiêu trả lời, Trưởng khoa Tưởng đã cướp lời.
Có lẽ bây giờ sẽ có tác dụng.
Lời nói của Thôi Phượng Dương làm Viện trưởng Tiêu đột nhiên đắn đo.
Cảnh sát tới rồi, lạ thật, không biết là giúp phe nào nữa.
An Phi từ phòng theo dõi chạy ra quầy phân khoa, đi hóng hớt với mọi người, nói thầm với Khương Thiệu Vân.
Chắc là khoa Y tế báo cảnh sát đấy, đến theo hình thức thôi.
Khương Thiệu Vân liếc mắt khinh thường, thời gian cô ấy làm việc ở khoa Cấp cứu dài hơn An Phi, lúc trước đã từng thấy cảnh sát đến, nhưng đến kêu gọi thôi chứ không có tác dụng gì.
Hai người này đang tìm đường chết à, cảnh sát người ta không oán không thù gì với bọn họ, còn giải thích chính sách rõ ràng, vậy mà lại đi mắng người ta giả tạo.
Tuy An Phi miệng lưỡi sắc bén nhưng không nói lời thô tục, nghe ông già và người đàn bà chanh chua chửi cảnh sát, cô dở khóc dở cười.
Dù là cảnh sát hay bệnh viện, không ai ngăn bọn họ tố cáo, cứ tố cáo lên tòa án đi, nếu là trách nhiệm của chúng ta thì chúng ta nhận. Nhưng bọn họ cố tình gây sự, muốn lừa người khác, không để hắn ta lừa thì là người xấu cả, đúng là buồn cười.
Khương Thiệu Vân cũng bị hành vi bọn họ chọc cười.
Buổi chiều là thời điểm bệnh viện đông người nhất, trước cửa khoa Cấp cứu càng lúc càng nhiều người vây xem, ban đầu bọn họ không biết nội tình, bênh vực gia đình Lưu Giang, dần dần bọn họ bắt đầu bất mãn với sự vô lý của người nhà Lưu Giang, bắt đầu thi nhau chỉ trỏ.
Bị trở thành trung tâm lốc xoáy, người cảnh sát cầm loa vẫn cố gắng kiềm chế hết sức, dù mặt đã sa sầm nhưng vẫn không ngừng giải thích với những người liên tục tới gần mình.
Haiz, nếu mấy người này nói chuyện có lý chút thì tốt rồi.
An Phi bắt đầu đồng tình với giọng nói khàn khàn của vị cảnh sát kia, cho dù anh ta đến cho có thôi nhưng cũng coi như là cố gắng hết sức rồi.
Em xem đi, trong tay anh ta cầm cái gì kìa?
Khương Thiệu Vân chỉ vào một người đứng sau cảnh sát nói.
Người cảnh sát cầm loa trong tay, tay kia giơ lên thật cao, quát to:
Bắt người.
Mười mấy người bên cạnh đồng thanh hô
Rõ
, rồi nhanh chóng hành động, chú và anh vợ của Lưu Giang, còn có mấy người gây rối lập tức bị khống chế.
Không phải là không cho mấy người tố cáo, mà là không cho mấy người tụ tập gây mất trật tự.
Không phải bao che bệnh viện, mà là không được kéo biểu ngữ, đặt vòng hoa, mở linh đường, có vấn đề thì lên tòa.
Có oan ức gì thì lên tòa, không được tụ tập gây chuyện ở nơi công cộng.
Đáng tiếc, đám người điên cuồng không chịu bình tĩnh, càng lúc càng không nghe lọt tai câu nào, anh ta càng khuyên, người dân bênh vực càng kích động.
Trong lòng cô ấy cảm thấy, tìm đến cảnh sát còn không bằng đi tìm anh em của Triệu Nam Sinh đến giải quyết, nhưng bệnh viện miệng lưỡi phức tạp, cô ấy cũng không muốn anh ta ôm quá nhiều chuyện.
Lần trước chuyện cô ấy suýt bị đánh truyền tới tai Triệu Nam Sinh, anh ta muốn cho người tới tính sổ, còn bảo cô ấy nghỉ việc đi, hai người suýt nữa chia tay trong buồn bực.
Chú của Lưu Giang bước lên, lớn tiếng khiêu khích:
Anh bắt tôi à, có bản lĩnh thì bắt tôi đi, không bắt tôi thì anh là cháu của tôi đấy...
Trời gây họa còn có thể tránh, tự gây nghiệt, hết đường sống.
An Phi thở dài, dùng suy nghĩ của người bình thường không thể hiểu được hành động của bọn họ.
An Phi, Khương Thiệu Vân và những người liên quan đến khoa Cấp cứu sững sờ nhìn, hăng hái vỗ tay, đến mức cả hai tay đều bị vỗ đỏ.
Cứ tưởng là sẽ giống sự kiện lần trước, quậy cả tuần trời nhưng cuối cùng lại giải quyết vô cùng đơn giản.
Trong phòng giảng dạy lầu hai, ba người đứng ở cửa sổ cuối cùng cũng dễ chịu hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.