• 466

Chương 327: RỬA PHỔI


Đương nhiên, trong đây rất rộng rãi, căn phòng hướng về phía mặt trời, trên bản thiết kế ghi phòng trực của nhân viên y tế hoặc phò8ng ngủ.

Từ điểm này cũng đủ phản ánh, địa vị của nhân viên y tế quốc gia và nước ngoài không thể so sánh với nhau được.
Là chủ lực của bệnh viện nhà nước, cuộc sống của nhân viên y tế lâm sàng có thoải mái hay không, không thuộc phạm trù nhân v9iên quản lý quan tâm.

Lúc nào bọn họ cũng nghĩ phải làm gì để bệnh nhân hài lòng, nhưng không biết, trong y tế, nâng cao m6ức độ hài lòng của bệnh nhân không phải là nói suông.
Chỉ khi những nhân viên y tế - chủ chốt của bệnh viện hài lòng, thì 5đối tượng bệnh nhân bọn họ phục vụ mới cảm nhận được sự hài lòng về thể xác và tinh thần.
Bên cạnh bàn sát tường phòng trực, Tôn Hạ Bình vùi đầu đọc một quyển từ điển tiếng Anh, luôn miệng lặp lại ghi nhớ, thấy An Phi vào, anh ta gật đầu chào.

Hạ Bình, năm nay anh định thi nghiên cứu thật à?
An Phi vừa mở cửa tủ vừa tiện miệng hỏi.

Ừ.
Anh ta trả lời đơn giản.
Thật ra năm ngoái anh ta và Ôn Lam đều cùng thi, nhưng vì đúng dịp năm mới, trong khoa bận quá, anh ta không có thời gian ôn thi nên không đủ điểm, còn Ôn Lam được như ý nguyện, đi học trường mình đã thích từ lâu.

Anh nghị lực thật, bây giờ nhớ lại chút từ đơn tiếng Anh thôi mà tôi cũng đau đầu rồi.
An Phi mặc áo blouse vào, nhìn quyển sách trong tay anh ta.

Hết cách thì tự ép thôi, tôi không còn trẻ nữa, nếu để yên thì không làm gì nổi nữa.
Tôn Hạ Bình cười, để sách xuống, đưa cho An Phi một tờ giấy nhỏ, bên trên có mấy hàng chữ.

Đợi cô lâu rồi, tiện thể nhớ kỹ đi, những gì ca đêm cần chú ý tôi cũng ghi hết lên rồi, cô cứ từ từ xem, tôi đi trước.
Anh ta bỏ sách vào ngăn tủ, lấy balo ra, chuẩn bị về nhà.
Tôn Hạ Bình đột nhiên nhớ ra cái gì đó, như thờ ơ hỏi:
Hôm nay cô gặp Tiêu Tiêu chưa, hôm qua họp xong, tâm trạng của cô ấy không tốt lắm.

Quách Cường thấy mọi người đã đến đông đủ, cầm kính tiêm nội soi, đưa vào khu vực khí quản, trên màn hình lập tức hiển thị hình ảnh khí quản của bệnh nhân.
So với vách khí quản của người bệnh thường, niêm mạc khí quản của bệnh nhân sưng phù rõ ràng, có chấm đỏ, vài bộ phận thối rữa, xuất huyết. Từ kính nội soi có thể nhìn thấy bên trong nhánh khí quản nhỏ và mảnh nhánh khí quản dính một lượng lớn dịch tiết màu vàng nhạt.
Quách Cường vừa làm, vừa giảng giải cho mọi người, trước tiên là nói về vị trí của kính tiêm nội soi, rồi nói thêm những gì bất thường có ý nghĩa lâm sàng gì.
Điện thoại đột nhiên vang lên, An Phi nhận, là Trương Mạt Lỵ gọi đến từ phòng cấp cứu, nói là có bệnh nhân nặng.
An Phi để điện thoại xuống, trong phòng chỉ còn mình cô, chẳng biết Tôn Hạ Bình đã đi từ lúc nào rồi. Cô cầm tờ giấy anh ta để lại, vội chạy tới phòng cấp cứu.
Bận rộn cả đêm, may là không gặp bệnh nhân nào khó giải quyết quá, buổi sáng giao ca xong, An Phi ngồi ở phòng trực chợp mắt, tiện thể đợi điện thoại của Quách Cường.
Khoảng 10 giờ, Quách Cường gọi cho cô, nói là tế bào gốc đến rồi.
Cơn buồn ngủ của An Phi lập tức biến mất, cô kích động chạy lên lầu ba.
Đợi cô thay đồ xong vào phòng bệnh áp lực âm, trong phòng đã kín người, hôm nay có rất nhiều người đến xem ghép tế bào gốc phổi, ai cũng mặc đồ cách ly thật dày, không thấy dáng vẻ, chỉ nhìn mắt đoán người được thôi.
Trong nhóm người phụ trách kỹ thuật, dựa vào thân hình chỉ biết mỗi Quách Cường, anh ta đứng ở đầu giường bệnh nhân, bên cạnh là một cái máy nội soi khí quản.
Bên ngoài là màn hình hiển thị, có thể thấy được hình ảnh trong kính tiêm nội soi, nhưng không hiển thị khí quản ra ngoài, chỉ một người thao tác mới có thấy được hình ảnh của kính tiêm nội soi, tình huống của khí quản bệnh nhân. Đương nhiên, có thêm kính tiêm nội soi ngoài thích hợp để dạy học.
Muốn có thiết bị hiển thị ra ngoài phải mấy thêm mấy chục nghìn tệ, khoa Cấp cứu không có kính tiêm nội soi này.
An Phi dừng một chút, nghĩ thầm:
Không nói chuyện Tiêu Tiêu thất tình cho anh ta biết được, thứ nhất, chuyện riêng con gái khó nói sau lưng, thứ hai, Ôn Lam không ở bên cạnh, nếu như anh ta quan tâm Tiêu Tiêu tới mức lại có chuyện như lần trước, người thua thiệt là Tiêu Tiêu mà thôi.

Nghĩ vậy, cô cười nói:
Hôm nay cậu ấy nghỉ làm, không đến bệnh viện. Nhưng hôm qua tan làm, tôi còn thấy cậu ấy cười nói với Lục Viễn mà, không thấy có gì lạ cả. Anh suy nghĩ nhiều rồi.


Mong là vậy.'' Tôn Hạ Bình nhếch môi cười châm chọc, không biết là đang tự giễu mình hay đang cười An Phi. Dạo này anh ta càng ngày càng ít nói, đến nỗi tích chữ như vàng.
Bệnh nhân có đờm dịch sền sệt, màn hình của kính nội soi bị che phủ, Kim Minh đứng cạnh Quách Cường liên tục dùng ống tiêm nhỏ nước muối sinh lý vào, rửa đờm dịch, còn Quách Cường lại lợi dụng lực hút của ống kính, hút hết đờm dịch đã pha loãng ra.

Sau một phen nỗ lực, những chất dịch và đờm trong phổi bệnh nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn bây giờ, Quách Cường sẽ tẩy rửa toàn bộ phổi. Cái gọi là tẩy rửa, chỉ đơn giản là lấy nước muối sinh lý rửa sạch phổi thôi.

Làm xong mọi quy trình, Quách Cường lấy một túi chất lỏng màu vàng nhạt giống huyết tương, đổ vào ống nước muối sinh lý của Kim Minh, nhỏ vào phổi.

Có thể thấy trên màn hình, một lượng 5ml được đổ vào phổi, hai bên tổng cộng 10ml, sau mười phút đổ vào, sẽ tiến hành đổ thêm lần hai, liều lượng giống như lần đầu.

Liều dùng này thấp hơn An Phi dự đoán, dùng hai mươi nghìn tệ điều trị bệnh, gần 20ml tế bào gốc, số lượng bằng nửa chén rượu, đúng là đắt quá.

Quách Cường tiêm xong hai lần, rút kính tiêm nội soi, cả quá trình, độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân không thay đổi, chứng tỏ cô ấy vẫn có thể thích ứng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.