• 945

Chương 328: ẤM ÁP


Vậy là giữa một nhóm bệnh nhân không cử động được nằm trên giường đầy phòng ICU, xuất hiện một cảnh tượng mới lạ, dưới sự giúp đỡ của y tá, Tống Xả8o Linh bắt đầu dần gia tăng vận động, ngồi trên giường nửa tiếng, rồi một tiếng, đi xe lăn tới lui, cổ vũ cô ấy đứng thẳng cạnh giường, đi từ từ, 3rồi tự chống nạng đi.

Bất tri bất giác, nửa tháng trôi qua, từ lần cuối cùng cô ấy được chuyển ra khỏi phòng bệnh áp lực âm, cả người gầy 9trơ xương, cân nặng chỉ hơn 30 cân, giờ đã tăng lên 45 cân, từ lúc nằm trên giường như người tàn phế, đến khi cô ấy có thể vịn vào tường, đi loanh6 quanh phòng bệnh một vòng.

Không chỉ bệnh nhân hậu phẫu, mà bệnh nhân nằm trên giường bệnh thời gian dài cũng xuất hiện tình trạng tắc động mạch chi dưới và teo cơ bắp, phòng giám sát cấp cứu cũng thường gặp những tình huống tương tự, bây giờ chúng ta bắt đầu dùng thuốc chống đông máu.

An Phi và Quách Cường trao đổi kinh nghiệm điều trị, hai người anh một câu tôi một câu, trò chuyện sôi nổi, cửa phòng cạch một tiếng mở ra, hai y tá cầm lồng cơm đi vào, cười chào Quách Cường rồi ngồi xuống ăn cơm.
Buổi tối cô tới nhận ca, trời đã tối hẳn, tuy đã muộn năm, sáu phút nhưng phòng trực không có ai, An Phi vội vàng thay áo blouse trắng, đến phòng cấp cứu, quả nhiên Tôn Hạ Bình đang bị một đống bệnh nhân bao vây.
Ca đêm vừa mới bắt đầu, phòng khám bệnh đã đóng cửa, nên bệnh nhân tới cấp cứu tăng cao, có vẻ vô cùng bận rộn.

Trưa đừng về, anh mời khách.
Quách Cường ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 11 giờ rồi, nên chủ động mời An Phi ở lại ăn cơm trưa.

Không được, em tăng ca tối, phải về ăn cơm rồi nghỉ ngơi một giấc đây.
An Phi đứng dậy tạm biệt.
Phòng trực ban không khóa cửa, đẩy cửa vào, hương thơm hoành thánh xông vào mặt, An Phi tham lam dùng sức ngửi, chép miệng liên tục, trong bụng thích thú vang lên ùng ục.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng xong, đợi một lát nữa thì chắc chén hoành thánh ngon lành lạnh tanh mất. Đừng ngẩn người, mau tới dùng cơm đi.'' Vương Dịch Tường nửa nằm nửa ngồi trên giường phòng trực, cầm một quyển tài liệu thật dày, thấy cô vào, anh chỉ vào bát tỏa mùi thơm trên bàn, cười mỉm nói.
Cô tham ngủ, không ăn tối ở nhà, căng tin thì đã qua giờ ăn, đành mua mì gói ăn tạm thôi.
Cô đứng dậy vươn người, chuẩn bị về phòng trực lấy tiền, cô lên tiếng chào Trương Mạt Lỵ, nói với cô ấy, có việc thì cứ tìm Mễ Lan trước, cô đi một chút sẽ về.

Anh yêu, anh tốt quá đi, biết em đói bụng nên đến đưa đồ ăn, hiền huệ thật, đến đây, để chị hôn một cái nào.
An Phi cười mờ ám, trưng ra bộ dạng thèm thuồng.
Lúc hai người bọn họ là bạn trên mạng, thường đùa giỡn mập mờ, dù sao ai cũng có mặt nạ cho riêng mình, nói qua nói lại, làm chuyện quá đáng, tùy tiện buông thả cũng không bị ai nói gì.

Các em làm ca đêm thường xuyên nhỉ, còn trẻ thì không sao, qua 40 tuổi thì không chịu nổi nữa đâu.
Quách Cường đưa An Phi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.

Ai nói không, mong Chủ nhiệm có thể tuyển được nhiều người hơn, có khi đến lúc 40 tuổi, bọn em mới hết chịu đựng đấy.
Tuy trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn là chuyện bình thường, nhưng An Phi vẫn còn cách 40 tuổi rất xa, trong đầu tự động quên vấn đề này.
Đến khi quen biết ngoài đời, anh là một người thầy, một người bạn của cô, đa phần thì cô khá dè dặt, đây là lần đầu tiên cô đùa giỡn với anh như trên Internet.
Anh hất cằm lên, cười như không nhìn cô, đôi mắt tràn ngập cưng chiều, ra vẻ anh chỉ lấy thứ anh cần thôi.
An Phi nhảy xuống đất, mặt đỏ như gấc, họ nhẹ một tiếng, muốn giải thích một chút, nhưng không thể tìm được cớ gì, đành phải cười ngây ngốc.

À, em hiểu rồi, Chủ nhiệm Vương đang giúp chị thổi hạt cát trong mắt chứ gì, anh chị cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.
Mễ Lan không nhịn cười được, giúp cô tìm một cái cớ, cầm lấy cốc nước, nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Trong nhà cô có xe, bệnh viện An Quốc Cường làm việc không có chỗ đỗ xe nên rất ít khi được dùng, xe vẫn cứ để đó thôi.
Từ lúc tốt nghiệp đại học, ba cô đã giục cô đi học lái xe, An Phi cảm thấy mình hay quên trước quên sau, sợ mình thành sát thủ đường phố nên bài xích việc lái xe, bây giờ không biết sao lại kiếm được chỗ then chốt, nhớ tới việc học lái xe.

Quan niệm điều trị của Chủ nhiệm Tần rất tiên tiến đấy, rất ít phòng bệnh ICU nào cho phép bệnh nhân tự do đi5 lại như vậy, sợ có chuyện ngoài ý muốn thì không giải thích với người nhà được.
An Phi tận mắt chứng kiến mọi sự thay đổi của Tống Xảo Linh, cô rất kính phục Chủ nhiệm Tần.

Là quan niệm của em lạc hậu thôi, ICU nước ngoài luôn cổ vũ bệnh nhân tập luyện mà, sau phẫu thuật, đa số bệnh nhân đều được y tá trợ giúp, bắt đầu vận động phục hồi trên giường.
Mấy ngày nay tâm trạng của Quách Cường rất tốt, cuối cùng tâm huyết của mọi người cũng không bị uổng phí.
Hôm nay Vương Dịch Tường trực ca ngày phòng khám bệnh, buổi tối ở bệnh viện làm tổng phụ trách, tiện thể trông chừng cô.
Mùa đông phương Bắc thời tiết nói lạnh là lạnh, gió lạnh thổi qua, lướt ngang mặt đau như bị dao xẹt qua. Từ khoa Cấp cứu đi tới trạm xe buýt chỉ một đường ngắn ngủi, nhưng An Phi lạnh thấu tim, cô nghĩ tới cái lợi khi đi nhờ xe mỗi ngày, thầm lẩm bẩm, phải đi thi bằng lái xe thôi.
Tình hình ở phòng theo dõi Tôn Hạ Bình và Mễ Lan đã trao đổi với cô, anh ta giao hết những bệnh nhân này cho An Phi rồi vội vàng đi về.
An Phi vùi đầu giải quyết bệnh nhân, bận rộn đến hơn 9 giờ mới xong, cô sờ cái bụng xẹp lép của mình, mới phát hiện mình đói bụng.
An Phi ngồi trên đùi anh, hai tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh...

Ối trời ơi!
Cửa không khóa, Mễ Lan đi vào lấy cốc nước, đúng lúc gặp phải cảnh tượng không phù hợp với trẻ em, giật mình hô lên.

Haiz, mất mặt quá.
An Phi lấy hai tay che mặt, thẹn thùng giậm chân.


Em chủ động mà.
Người nào đó ngồi yên trên giường cười trộm, bồi thêm một cú.

An Phi bị da mặt dày của anh kích thích muốn nổi giận, dứt khoát làm lơ, ngồi xuống cắm đầu vào ăn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.