• 466

Chương 336: VĨNH BIỆT


Lúc đầu, bà có thể xuống lầu đi dạo một vòng, bây giờ thời gian nằm trên giường còn nhiều hơn thời gian xuống đất.

An Phi 8và An Quốc Cường đã dùng hết cách có thể nghĩ rồi, nhưng tình hình của bà ngoại vẫn càng lúc càng tồi tệ.

Mẹ, con lỡ tay rồi, dọn dẹp xong rồi nói, mẹ nói chuyện với bà ngoại đi.

Không đợi Cát Phù Dung đáp lại, An Phi chạy vào phòng bếp lấy đồ, quét sạch chất bẩn trên đất, rồi lấy cây lau nhà đã nhúng xà phòng, lau cả phòng hai lần, xịt nước hoa, đi rửa tay, rồi thay đồ của mình.
Bà không ngờ, cô con gái bảo bối từ nhỏ đến giờ chưa động vào việc nhà, hôm nay lại làm xuất sắc như vậy, không chỉ không ghét bỏ bà cụ, mà còn có thể dọn dẹp ngăn nắp nữa.
Lúc trước An Phi từng mất đi một người thân, là bà nội của cô, lúc đó cô vẫn chưa biết cái gì là tan nát cõi lòng, chỉ nhớ lúc đưa linh cữu đi, ba lúc nào cũng kiên cường, vậy mà lại ngã nhào xuống ruộng lúa, khóc đứt từng khúc ruột.

Con nhớ lúc còn nhỏ đến nhà bà ngoại, lúc nào cũng thấy bà bận trước bận sau, không được rảnh rỗi một phút nào. Vậy mà không ngờ, bây giờ ngay cả bản thân mình, bà cũng không tự chăm sóc được, người đã già rồi, thật đáng sợ.'' An Phi tức giận nói.

Ai rồi cũng sẽ già, có thể đến độ tuổi của bà ngoại, mẹ còn không được như bà nữa.'' Cát Phù Dung yêu thương ôm con mình.
Dọn xong, cô yên lặng về phòng, chui vào chăn của mình, trong đầu trống rỗng.
Một lúc lâu sau, Cát Phù Dung nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường cô, thở dài, giơ tay xoa tóc cô.
Trước mặt mẹ mì3nh, Cát Phù Dung gượng cười, nhưng chính bà cụ hiểu hơn ai hết, thời gian của bà không còn nhiều nữa rồi.
Mấy lần bà đòi 9về nhà, nhưng ba người nhà họ An kiên quyết từ chối, trời đông gió rét, trong thôn không có máy sưởi ấm, nếu về thì chắc không th6ể chịu đựng được một ngày.
Bà thở dồn dập, lầm bầm:
Xấu hổ chết mất, xấu hổ chết mất...


Bà ngoại, bà sao thế?
An Phi không thể tin được những gì cô nhìn thấy, một bà cụ gọn gàng sao có thể tùy tiện đại tiểu tiện như vậy được, còn dính ra đầy người, đầy nhà.
Cánh cửa chẳng biết mở ra từ lúc nào, Cát Phù Dung ngạc nhiên đứng ở cửa, phản ứng của bà y hệt lúc An Phi mới vào, sợ ngây người, rồi nhìn con gái thuần thục dọn dẹp cho mẹ mình, hốc mắt bà ứa nước mắt không biết là cảm động hay vui mừng.

Mẹ, mẹ về rồi.
An Phi chuẩn bị đi lấy dụng cụ hốt rác quét hết chất bẩn trên đất ra ngoài, cô quay người lại, nhìn thấy Cát Phù Dung.

Bà... Bà cũng không biết, lúc nãy bà tỉnh dậy thì đã vậy rồi, bà sao thế này?
Bà cụ chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống, đôi tay lục lọi xung quanh, không biết muốn tìm cái gì.
Trong lòng An Phi trầm xuống, xem ra lúc nãy bà ngoại không bị ảo giác, mà là mê sảng, cơ thể không khống chế được.

Bà ngoại, bà muốn lấy cái gì con lấy cho bà?
An Phi vội vàng đi tới.

Đừng, con bé này, con đi ra ngoài trước đi, ở đây... rất bẩn, gọi điện cho mẹ con đi, để nó về dọn dẹp cho bà.
Bà ngoại sốt ruột la lên.

Anh ấy nói mùa xuân sẽ mua sắm trang trí nhà cửa, còn cái khác thì không vội.
Mặt An Phi hơi đỏ lên.
Cát Phù Dung không nói nữa, không ai hiểu rõ tính tình con gái hơn bà, cô đã nói không vội thì có hối thúc thế nào cũng vô dụng.
Cô nằm xuống, gối đầu lên đùi mẹ, ngả vào lòng mẹ.

Thời gian của bà ngoại con không còn nhiều lắm.
Cát Phù Dung thấp giọng nghẹn ngào.
Hôm nay, An Phi tan ca đêm về nhà, Cát Phù Dung không có ở nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
An Phi biết bà ngoại sẽ không đi ra, cô đi rửa tay rồi xem thử có phải bà vẫn đang ngủ không, kết quả vừa đẩy cửa vào, cô đã choáng váng.
Trong phòng toàn mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn, dưới đất dính đầy vật bài tiết, bà ngoại nằm nghiêng trên giường, không đắp chăn, quần cởi ra chưa kéo lên, trên người và drap giường có dính vệt màu vàng dơ bẩn.
Thậm chí cô còn thấy may mà lúc trước Âu Dương không kiên quyết dẫn cô đi, nếu không trong tương lai, rồi sẽ có ngày cô ân hận với quyết định của mình.

Dịch Tường mua nhà rồi, chuyện hai con khi nào thì quyết định, mẹ và ba con coi như cũng yên lòng.
Cát Phù Dung hiểu, mẹ không thể chịu đựng đến khi cháu gái lấy chồng được nữa rồi.
Là con muốn báo hiếu ba mẹ mà không được, là nỗi khổ biết bao người khó diễn tả bằng lời, cô không dám tưởng tượng, nếu lúc trước cô đi tới phía Nam, ba mẹ thật sự đến ngày giống như bà ngoại thì cô phải làm gì đây? Cô có thể ở bên chăm sóc không?
Hai cậu không chịu phụng dưỡng bà ngoại là bất hiếu, cô lấy chồng xa, có khi nào cũng là bất hiếu như vậy không?
Sau đó cô nín thở tháo drap giường ra, kéo toàn bộ nệm giường ra ban công, cô lấy đồ mới ra thay được một nửa, rồi bế bà ngoại lên, nằm xuống, rồi thay tiếp nửa còn lại.
Lúc cô làm, bà ngoại cứ luôn cản lại, nói bẩn lắm, đợi mẹ cô về rồi làm. An Phi yên lặng không nói gì, vừa kìm nén nước mắt vừa nhanh tay làm hết.

Ừ, tan ca đêm mệt không, mau đi nghỉ đi, còn lại để mẹ dọn.
Cát Phù Dung lau nước mắt, mỉm cười nói.

Đúng đó, Phù Dung, con tới dọn đi, đừng làm khó con bé.
Bà ngoại nằm trên giường run rẩy nói.
An Phi hiểu ra bà đang tìm điện thoại.

Bà ngoại, để con dọn cho, không cần phải đợi mẹ con về đâu.
An Phi kiên trì đảm nhận công việc.
Từ ngày đó, bà ngoại lại đòi về nhà, bà nói muốn nhìn lại căn nhà cũ, trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
Cát Phù Dung đồng ý mùa xuân sẽ đưa bà về, nhưng mà bà cụ không chịu đựng được đến mùa xuân, cuối cùng bà đã đi trước Tết.
Thật ra từ trước giờ cô chưa từng gặp tình huống thế này, nhưng người nằm trên giường là bà ngoại ruột của cô, làm sao cô nỡ lòng để bà nằm trong phân chứ.
An Phi cố nhịn cơn buồn nôn, chạy đi lấy một đống giấy vệ sinh và khăn ướt đến, dùng giấy bọc vết bẩn lại, giúp bà ngoại thay đồ dơ ra, lấy khăn ướt lau sạch sẽ, rồi mặc quần áo sạch vào.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.