• 946

Chương 335: TÒA ÁN ĐIỀU TRA


Vương Dịch Tường lái xe, liếc nhìn An Phi, thấy cô im lặng không nói gì, tưởng cô mệt, sợ cô ngủ trên xe bị cảm lạnh, nên nói thẳ8ng chuyện định để tối nói.


Nhanh vậy à?
An Phi hơi ngạc nhiên, chẳng phải tòa án làm việc lâu lắm sao, cô cứ cho rằng 3phải sang năm sau mới có tin tức.

Tiêu Tiêu cũng xui xẻo quá, dạo này những chuyện không đâu toàn xảy ra trong ca của cô ấy, chắc Chủ nhiệm Lữ cũng rất hối hận vì để cho cô ấy đến khoa Cấp cứu rồi. Tùy tiện tìm khoa nào đó thoải mái hơn cũng tốt, dù sao nhà bọn họ cũng không thiếu tiền.
Vương Dịch Tường cảm thấy nếu tương lai anh có một cô con gái, chắc chắn sẽ không nỡ để cô bé học y, mỗi trực ca đêm thôi là đã sai quy luật sinh lý rồi.

Cô ấy trong họa gặp phúc, cuối cùng cũng nhìn thấu lòng người, so với hao tâm tốn sức, không bằng đi tìm một người yêu mình, ít nhất sẽ không bị vứt bỏ.
Nhớ lại gần đây hai người kia cực kỳ nhiệt tình, khóe miệng An Phi nở nụ cười.
Vương Dịch Tường ngồi cạnh trưởng khoa Tưởng, An Phi ngồi cùng những người của khoa Cấp cứu.
Nhìn lên trên có một dãy bàn, bên trên để các bảng Thẩm phán, Thẩm lý, Kiểm sát viên, Thư ký. Bên dưới là hai dãy bàn đối nhau, trên bàn để bảng, bị cáo, bên nguyên, luật sư.
Tranh cãi điều trị thuộc tòa án dân sự, sau khi hai người tới tòa án, tìm được một căn phòng thẩm lý dân sự. Khu sảnh có khoảng hai trăm chỗ ngồi, nhưng chỉ có khoảng một phần tư người ngồi.
Trưởng khoa Tưởng dẫn theo vài nhân viên trong khoa Y tế ngồi hàng đầu, sau lưng ông là Chủ nhiệm Thôi và nhân viên khoa Cấp cứu. Bên kia là người nhà Lưu Giang, hai bên tự tách chỗ ngồi.

Đương nhiên là em theo đuổi anh rồi, có phải em tỏ tình với anh trước không đấy.
Vương Dịch Tường hùng hồn nói.

Hừ! Lúc đầu ai ngày nào cũng rảnh rỗi sáp lại gần em vậy, em tỏ tình với anh trước là sợ anh nghĩ quẩn, chui vào đường cùng.
An Phi tức giận nói, nghĩ đúng là con gái không được chủ động, mới cho chút nắng đã xán lạn ngay.

Vì sao bà ta lại đổ hết tội cho Chủ nhiệm Hàn vậy? Sau khi khám xong, Chủ nhiệm Hàn đâu có tiếp xúc với bệnh nhân nữa.
An Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu, hỏi Khương Thiệu Vân bên cạnh.

Haiz, Chủ nhiệm Hàn lớn tuổi, Chủ nhiệm Thôi lo lắng cho cơ thể của chú ấy, lúc nãy để chú ấy đi giữa, để những người trẻ tuổi đứng xung quanh bảo vệ, bên kia họ cho rằng là lỗi của Chủ nhiệm Hàn, nên chúng ta mới chột dạ để chú ấy đi ở giữa.
Khương Thiệu Vân thở dài, vẻ mặt bất lực nói.
Xuống chút nữa là ghế nhân chứng.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, tòa án bắt đầu thẩm vấn, Thẩm phán là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, không đội tóc giả, Thẩm lý, Kiểm sát viên và Thư ký đều chỉ hơn 30 tuổi, vô cùng trẻ.
Lúc Chủ nhiệm Hàn lên làm chứng, người nhà Lưu Giang bắt đầu kích động, một người phụ nữ lão niên chửi ầm lên, luôn mồm mắng:
Lang băm, trả mạng sống con tôi lại đây.

Thẩm phán bên trên liếc một cái, không nói chỉ ra hiệu yên lặng, hai cảnh sát phụ trách trật tự tòa án kéo bà ta đi ra ngoài.

Được, mai 8 giờ 30 gặp dưới lầu.

Hôm sau, hiếm khi được một ngày trời nắng thế này, xua tan hết những ngày gió lạnh.

Không ngờ ông ấy lại nằm trên đầu họng súng.
An Phi dở khóc dở cười.

Cũng không hẳn đâu, lúc anh ta mới tới, bệnh viện địa phương nghi ngờ là ngộ độc thực phẩm, ông cụ cũng không phủ nhận, nói có khả năng bị ngộ độc thực phẩm, nhập viện trước rồi nói sau. Kết quả giám định của pháp y là viêm tuyến tụy nặng, người nhà cho rằng Chủ nhiệm Hàn chẩn đoán sai, nên là lỗi của chú ấy.
Vu Tuyết Tình bổ sung thêm.

Chẩn đoán của Chủ nhiệm Hàn khác với chẩn đoán cuối cùng là chuyện bình thường mà, khác nghề như cách núi, bọn họ không hiểu cũng chẳng bình thường.
An Phi nhìn người mẹ đau lòng bị kéo ra ngoài, không đành lòng nói.

Vấn đề là con của bà ta bị bệnh, chúng ta đã cố gắng cứu chữa, nhưng cuối cùng không cứu được, là vấn đề của căn bệnh, chứ không phải là vấn đề của chúng ta. Bác sĩ là người chứ không phải là thần. Trừ những người thân nhất của bệnh nhân, chỉ có bác sĩ mới toàn tâm toàn ý hy vọng bệnh nhân sống tốt.
Lục Viễn trầm mặt, ung dung nói.

C6ó rồi, pháp y nói tử vong do viêm tuyến tụy nặng và nhiều chức năng suy kiệt.

An Phi lại im lặng, viêm tuyến tụy nặng c5ó tỉ lệ tử vong rất cao, cho dù phát hiện ra ngay lúc đó, Lưu Giang cũng không thoát khỏi cái chết.
Dọc đường hai người nói đùa với nhau, chẳng mấy chốc đã tới dưới tòa nhà, dừng xe lại, Vương Dịch Tường hỏi:
Ngày mai có đi không?


Đương nhiên là đi rồi, đây là chuyện quan trọng của khoa Cấp cứu mà.
Ánh mắt An Phi kiên định nói.
Vương Dịch Tường đã đợi sẵn dưới lầu, anh mặc áo khoác lông cừu màu đen, quấn một cái khăn choàng cổ màu nhạt, càng hào hoa phong nhã hơn. An Phi mặc áo khoác màu cam, mặc quần đen và giày đen.
Ấn tượng của An Phi về tòa án chỉ nằm trong những bộ phim truyền hình HongKong, luật sư và thẩm phán mặc áo khoác đen đội tóc giả. Cô chưa từng lên tòa, không biết tòa án ở hiện thực có dáng vẻ gì.

Ừ, em nói đúng, giống như anh với em vậy, cũng là mối tình thắm thiết.
Vương Dịch Tường nở nụ cười thỏa mãn.

Hai chúng ta ai theo đuổi ai trước vậy?
An Phi bĩu môi không vui.

Hai bên cũng không muốn kéo dài quá lâu.
Vương Dịch Tường sâu xa nói.

Kết q9uả giám định có chưa? Nguyên nhân tử vong là gì?
So với kết quả xét xử, An Phi quan tâm đến nguyên nhân tử vong hơn.
Luật sư hai bên bắt đầu luận biện, nhân chứng thay nhau lên sân khấu. Phía dưới thỉnh thoảng có tiếng bàn tán xôn xao.
Luật sư biện luận rất máy móc, nghe khác trong phim một trời một vực, làm người ta cảm thấy cứng nhắc không thú vị.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Phòng Cấp Cứu.