Chương 347: KHIÊU CHIẾN
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1276 chữ
- 2022-02-06 09:41:59
Đúng vậy, thật trùng hợp. Anh đã về được một tuần rồi, có thời gian cùng nhau ăn một bữa không?
Anh ta lấy hết dũng cảm, cố 8gắng lần cuối cùng.
Thật xin lỗi, em...
An Phi vắt óc kiếm lời, nhưng lại cảm thấy quá gượng ép.
Nhưng người lớn hai bên bao gồm Tề Lộ cũng không đồng ý, cho rằng chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn. Nên lần thứ hai cô ấy mang thai, không ngờ đến bây giờ đã là tuần thứ sáu rồi, nhưng cũng không khác gì lần trước, ăn cái gì nôn cái đó, thật sự sống không bằng chết.
Tề Lộ không muốn lặp lại bi kịch lần trước, kiên quyết không chịu đến bệnh viện, cuối cùng đêm nay, cô ấy cũng không kiên trì được nữa, bèn vào khoa Cấp cứu. Sau khi Lô Thanh khoa phụ sản khám xong, nói cho cô ấy biết, tình trạng thế này không thể loại trừ khả năng vấn đề nội khoa, bảo cô ấy đến khoa Cấp cứu.
Cô đưa tay mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền cẩm thạch, kết hợp với bạch kim, đá quý óng ánh lấp lánh, sợi dây chuyện vô cùng đẹp.
Thích không?
Anh không quá hiểu biết về việc tặng quà cho phụ nữ, nên đặc biệt nhờ Trần Long Vũ chỉ bảo.
Tết Nguyên đán, An Phi trực ca đêm, lúc nhận ca, Chủ nhiệm Lâm giữ tận năm, sáu bệnh nhân, làm việc đến 9 giờ rưỡi, khó khăn lắm mới có thời gian để hít thở.
Cô ngồi trong phòng khám uống vài ngụm trà, trong giây lát, cả người đều tràn đầy tinh thần. Nhờ phước của ba, từ nhỏ cô đã thích uống trà, trong nhà bốn mùa đủ các loại trà mới, cô thích nhất là trà xanh, Tây Hồ Long Tỉnh, Mao Tiêm Tín Dương, Tước Thiệt Quý Câu, Bích Loa Xuân Tô Châu.
Trong miệng chưa giữ được bao nhiêu mùi thơm, cánh cửa phòng bị mở ra đùng một tiếng, một người mặc áo khoác lông đen được dìu vào.
An Phi nhìn kỹ, thì ra người vào là một đôi nam nữ, người đàn ông ăn mặc rất phong phanh, trời thì lạnh, nhưng anh ta gần như chỉ mặc mỗi bộ đồ vest, chắc áo khoác trên người cô gái là của anh ta. Cô gái kia đeo khẩu trang, tình trạng không ổn lắm, vừa vào phòng là nằm sấp xuống bàn, há to miệng thở hổn hển.
Anh biết 3rồi, không sao đâu.
Tới tận bây giờ, anh ta cũng không cố quyết tâm với cô, thậm chí còn không muốn nhìn thấy cô đắn đo.
Trên đường về nhà, An Phi hơi bất an, cô là một cô gái không giấu giếm được chuyện gì trong lòng, nhưng lại không muốn đ6ể Vương Dịch Tường biết chuyện khi nãy, cô sợ anh không vui.
Đi qua góc, đến trước bàn, nhân viên phục vụ đã dọn dụng5 cụ ăn uống trên bàn bọn họ, một cái ly thủy tinh nho nhỏ đặt gần cửa sổ, bên trong có đốt nến, trên bàn còn có một đóa hoa hồng đỏ tươi.
An Phi cảm thấy người đàn ông rất quen, nhưng rốt cuộc, cô cũng là một bệnh nhân mắc chứng quên mặt, thậm chí còn thường hay quên mặt mũi của những người đã gặp nhiều lần, cô không quá quan tâm, cầm bệnh án, xem tình hình bác sĩ khoa phụ sản đã viết.
Thông tin bệnh nhân đập ngay vào mắt, Tề Lộ, nữ, 26 tuổi, An Phi không nhớ nổi mặt, nhưng trí nhớ thì không tệ, cô ngay lập tức nhớ lại, người đàn ông trước mặt chính là Nghiêm Cảnh Thịnh, chồng Tề Lộ gặp ở quán cà phê Địch Âu, người nằm sấp trên bàn chính là cô bạn học cấp hai của cô.
Người phụ nữ mang thai trong tuần thứ 6 đến tuần thứ 12 đều sẽ bị nôn nghén, cũng chính là nôn mửa mà người thường hay nói, thường xuyên buồn nôn, nôn mửa... Cảm giác đó không cần phải nói, chua đến mức nào!
Trong đó, có vài người nôn mửa rất nặng, khoa phụ sản gọi là nôn nghén nặng, chính xác là có những nhóm thai phụ nôn tới mức tối tăm mặt mày, lảo đảo sắp ngã, giảm cân, sinh con còn đáng sợ hơn bệnh nặng.
Tề Lộ thuộc nhóm thai phụ này, cô ấy không phải là lần đầu tiên mang thai, lúc trước đã từng mang thai một đứa bé khác, nhưng vì nôn nghén nặng, không thể giữ được thai, cố gắng đến tháng thứ tư thì cô ấy không chịu nổi nữa, làm mất cái thai.
Hai vợ chồng đau lòng cả thời gian dài, Nghiêm Cảnh Thịnh xót vợ, thậm chí còn chủ động nói không muốn có con, hai người sống theo kiểu không cần có con.
Vương Dịch Tường mím môi, mỉm cười nhìn cô, An Phi ngẩn người, trên bàn trước mặt cô còn có một cái hộp nhung màu đỏ.
Mở ra xem đi, quà Giáng sinh.
Gặp Tề Lộ ở đây, An Phi vô cùng thổn thức, lúc trước có bệnh nhân nôn nghén nặng, khoa Cấp cứu đều chuyển sang khoa phụ sản, để bọn họ giải bài toán khó. Chỉ có cô ấy là ví dụ đầu tiên, xem ra khoa phụ sản cũng bó tay với tình trạng của cô ấy, cô phải nghĩ cách đã.
Tề Lộ, cậu đến phòng theo dõi truyền dịch trước đi, bổ sung chút chất lỏng, đảm bảo dinh dưỡng cho mình thì mới chăm sóc đứa bé được. Tớ sẽ chỉ định cậu xét nghiệm, kiểm tra tổng quát, tìm nguyên nhân gây bệnh, đừng lo lắng, sẽ có cách giải quyết thôi.
An Phi dịu dàng an ủi.
Những người đàn ông hết lòng chăm sóc bạn gái lúc nào cũng làm cho mấy cô gái có hảo cảm, trong lòng An Phi âm thầm khen ngợi người đàn ông kia.
Bác sĩ, vợ tôi liên tục nôn mửa, bác sĩ khoa phụ sản bảo chúng tôi đến đây khám thử xem có vấn đề nội khoa không.
Người đàn ông nhíu chặt mày, nói với An Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vợ.
Anh Trần đẹp trai nói với anh, An Phi là cô gái thích lãng mạn, những thứ quá đắt đỏ không hợp với cô, giống như lúc trước, anh tặng cho cô một cái túi xách đắt tiền lại bị cô bỏ một góc.
Cô thích những món quà vừa đẹp vừa có ý nghĩa, ví dụ như trái tim thủy tinh Âu Dương tặng cho cô, mặc dù không đắt nhưng được cô đặt ngay đầu giường, ngày nào cũng nhìn thấy được.
Tề Lộ, sao cậu lại nôn tới nông nỗi này vậy?
An Phi vừa ngạc nhiên vừa đau lòng nâng cánh tay của cô ấy lên, cẩn thận hỏi.
Tề Lộ nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy An Phi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại rơi nước mắt, cô ấy khóc nức nở nắm chặt tay An Phi:
Tiểu An, giúp tớ một tay với.
Viên bảo thạch này giống hệt
Trái tim biển cả
trong Titanic vậy.
Cô vui mừng vuốt ve sợi dây chuyền trong tay, như một cô bé vừa được cho kẹo.
Tâm trạng lo lắng của anh buông lỏng, đối với một người đàn ông, tặng quà đúng là một việc cần kỹ năng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.