Chương 357: NĂM THÁNG TĨNH LẶNG
-
Phòng Cấp Cứu
- Phỉ Thúy Hồ Điệp
- 1253 chữ
- 2022-02-06 09:42:10
Mở khoang miệng, chọc vào nắp khí quản, thuận lợi đặt nội khí quản, lấy dụng cụ soi thanh quản ra, rút ống dẫn, mọi chuyện vô cùng thuận lợi. 8
Phụt
, một dòng máu tanh bắn ra từ ống đặt nội khí quản, An Phi lập tức nghiêng đầu, một phần rơi vào vai cô, phần còn lại dính vào 3mặt.
Sau sáu ngày Hạ Hàn Lâm nhập viện, cô bị sốt một lần, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghi ngờ có phải mình bị lây bệnh thủy đậu không, dù sao cô tiêm vắc xin từ hồi còn học tiểu học lận.
Lần sau thì nhớ đừng làm anh hùng nữa, bác sĩ cũng là máu thịt cả thôi, virus không có né em đâu.
Vương Dịch Tường vừa gọt táo vừa đau lòng trách.
Y tá đã lấy cho cô áo blouse mới, thay đồ, lấy thuốc khử trùng rửa sạch tay và mặt, cô thở phào một cái, từ lúc cô đi làm tới giờ, tối nay là lần cô chật vật nhất.
May là cô tránh nhanh, nếu bị bắn vào mắt và tóc thì không biết làm sao để làm tiếp được nữa.
Mà bệnh của cậu ta vốn chỉ là bệnh thủy đậu.
Bệnh thủy đậu là một căn bệnh có giới hạn, khoảng một tuần là khỏi, nhưng vì cậu ta đã dùng thuốc hormone trong một khoảng thời gian dài, sức đề kháng bị suy giảm, miễn dịch kém, dẫn tới kết quả không thể cứu vãn được nữa.
Ôi, có phải bây giờ ở nhà cậu, cậu thuộc bậc Thái hậu rồi không?
An Phi than thở.
Lúc trước Tô Mi tuy có mạnh mẽ, nhưng cũng thuộc loại thục nữ, còn bây giờ có xu hướng phát triển theo kiểu người đàn bà đanh đá.
Có nhiều chuyện ông trời cũng không phù hộ cho con người, ba ngày trôi qua, lúc An Phi làm ca ngày, đó là một buổi chiều mưa dầm, ba mẹ nhà Hạ dìu nhau đi sau băng ca lạnh lẽo.
Hạ Hàn Lâm ở ICU không thể qua khỏi được.
Tuần trước anh đã đi tìm công ty thiết kế nhà cửa rồi, bọn họ đưa ra hai bản thiết kế, anh đã gửi vào hộp thư của em, lát nữa em chọn bản em thích nhất đi.
Chuyện nhà cửa cô không nghe anh nhắc đến, cứ tưởng anh đã quên rồi, thấy anh quan tâm như vậy, trong lòng cô rất thích, cô mỉm cười gật đầu.
Quay lại giường cấp cứu, độ bão hòa oxy trong máu của Hạ Hàn Lâm đã lên đến 90%, nhưng khi xem chỉ tiêu phân tích khí máu thì tình trạng không khả quan lắm.
Hiện tại nhiều chức năng nội tạng của cậu ta đã suy yếu rồi, trước mắt thì các hệ thống tim, hô hấp, máu vân vân đều có vấn đề, phải chuyển đến ICU.
An Phi không biết, nếu lúc vừa mới phát bệnh mà cậu ta ở lại bệnh viện thì có tránh được một kiếp không, cũng không biết trong cuộc sống sau này ba mẹ cậu ta phải đối mặt với đời người dài đằng đẵng thế nào đây.
Dù sao, đối với một sinh mệnh, mãi mãi không có cơ hội được làm lại lần nữa.
An Phi cầm một chồng giấy xét nghiệm, giải thích sơ bệnh tình với ba của Hạ Hàn Lâm – người vẫn còn khống chế được cảm xúc của mình.
Được, tôi sẽ đi làm thủ tục, xin cô nhất định phải cố hết sức.
Ba Hạ Hàn Lâm hiểu bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, bọn họ chỉ có thể hợp tác điều trị với bác sĩ.
An Phi cắn răng cố kiềm chế cảm giác khó chịu ở cổ họng, cầm lót răng và băng 6dính, cố định nội khí quản lại, đề phòng bị bong ra, tiện thể kết nối máy hô hấp.
Đến khi hoàn thành xong mọi thứ, cô chạy tới cạnh b5ồn nước, bắt đầu nôn mửa liên tục, nôn đến khi chỉ còn nước chua, không nôn được gì nữa, cô mới lấy nước rửa sạch chất bẩn trên người và trên mặt.
Hôm sau, An Phi hết sốt, không bị nổi ban, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Chắc là do cô sống trong khoa Cấp cứu lâu quá nên sức miễn dịch với các loại virus này nọ cũng mạnh hơn.
Căn nhà là hai sảnh ba phòng, trong các bản thiết kế, cô thích nhất là bản thiết kế phong cách Bắc Âu, lấy màu trắng làm chủ đạo. Kết quả bị Tô Mi chê phủ đầu.
Màu trắng? Ngày thường cậu có nhiều thời gian dọn dẹp lắm à? Đừng nói là tớ coi thường cậu, không chừng cả tuần cậu cũng chả lau nhà được lấy một lần!
Tô Mi ôm đứa bé trong lòng, lên tiếng nói, vênh váo tự đắc, khác hẳn kiểu lúc trước.
Hừ, lúc đó, nếu là anh... thì anh sẽ làm sao đây?
An Phi trừng mắt liếc anh.
Có lẽ anh sẽ né nhanh hơn em, vả lại cơ thể anh khỏe hơn em, liệu sự mà làm.
Anh trầm mặt. An Phi nằm nghiêng trên giường, ăn táo anh gọt, bĩu môi không nói gì. Cô không biết là ai đã lén báo cáo lại với anh, rõ ràng chuyện tối đó cô đâu có nói cho ai biết.
Mùi tanh hôi ập vào mặt, An Phi buồn nôn, trong ngực cứ cuộn trào.
Trương Mạt Lỵ không đợi cô nói, lấy ống hút đờm đặt v9ào nội khí quản, hút một lượng lớn máu đỏ từ trong ra.
Cuối cùng, cậu ta chết vì virus bệnh thủy đậu đã dẫn tới căn bệnh DIC (Đông máu rải rác trong lòng mạch) (1), là một trong những nguyên nhân gây ra bệnh mao mạch, rất khó điều trị, trừ khi nguyên nhân gây bệnh được khống chế.
(1) Đông máu rải rác trong lòng mạch: là một hội chứng rối loạn đông máu mắc phải thuộc nhóm huyết khối - chảy máu, thứ phát sau nhiều quá trình bệnh lý khác, là kết quả của tiêu thụ nhiều tiểu cầu và các yếu tố đông máu, đặc biệt fibrinogen. Ở bệnh nhân vói hội chứng đông máu rải rác có biểu hiện điển hình là chảy máu nhiều nơi.
Cậu đó, ba câu không bỏ được nghề nghiệp.
Tô Mi sẵng giọng.
Đúng rồi, bệnh viện các cậu có bác sĩ da liễu nào tốt không, con bé nhà tớ bị sốt một ngày rồi, còn bắt đầu nổi mẩn ngứa nữa, trên mặt trên người đều có, lúc rửa mặt không được chạm vào, buổi tối ngủ thì cứ lấy tay gãi, một đêm tỉnh giấc mấy lần.
Tất cả thời gian của tớ bị con bé chiếm hết rồi, không thể giận được sao?
Tô Mi giơ con mình lên, cười nói.
An Phi lấy tay vỗ ngực nói:
Cũng may, dáng vẻ lúc trước của cậu cứ làm tớ tưởng cậu mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Nếu như cô nói ba câu không rời nghề nghiệp, thì Tô Mi nói ba câu không xa đứa bé, đúng là lúc người ta làm mẹ rồi thì khác hẳn lúc chưa làm mẹ, An Phi thầm cười khổ.
Hôm nào cậu qua nhà tớ đi, không thì cứ tới thẳng tìm ông cụ nhà tớ, ba tớ có phương thuốc bí truyền trị bệnh này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.